Không biết bao lâu sau, một đôi giày da xuất hiện trước mặt tôi, ánh sáng chói khiến tôi không mở nổi mắt.
Tôi níu chặt lấy đôi giày đó, thì thào trong hơi thở đứt quãng: “Tôi… đồng ý… với các người…”
Một bát cháo trắng được đặt trước mặt tôi, tôi ôm lấy, ăn ngấu nghiến như chưa từng được ăn bao giờ.
Tôi từng nghĩ ý chí của mình sẽ kiên cường như những người chiến sĩ cách mạng.
Không ngờ, chỉ một bát cháo nhạt cũng đủ khiến tôi quỳ rạp xuống đất, cầu xin sự sống.
Tôi cũng hiểu ra, nếu tôi không khuất phục – bọn họ thật sự sẽ để tôi chết đói.
Trong thế giới của họ, việc sinh sản còn quan trọng hơn mạng sống.
Sau khi ăn xong, tôi có lại một chút sức lực.
Ngẩng đầu nhìn người mang cháo đến – là Thẩm Chấp.
Vẫn gương mặt lạnh lùng quen thuộc: “Đói lâu quá sẽ hại dạ dày, không cần ăn vội như thế.”
Người đi cùng anh ta bật cười châm chọc: “Tưởng cô kiên cường lắm chứ, mới có bảy ngày đã chịu không nổi. Trước đây từng có người còn…”
Thẩm Chấp liếc mắt nhìn hắn một cái, đối phương lập tức im bặt.
Ông lão cũng bước vào, lần này còn mang theo mấy “người phối giống” khác.
Vẫn là nụ cười ôn hòa ấy, ông ta dịu dàng nói với tôi: “Chúng tôi tôn trọng cảm xúc của cháu, cháu có thể tự chọn người mình thích.”
5
Tôi vẫn chọn Thẩm Chấp.
Bởi anh ta là người có độ tương thích gen cao nhất với tôi.
Dù ông lão nói cho tôi quyền lựa chọn, nhưng tôi biết rõ – đó chỉ là một cái bẫy mang danh nhân đạo.
Ông ta cười hiền, nhưng bản chất là một con hổ đội lớp người.
Hơn nữa, nữ bác sĩ vừa kiểm tra cho tôi cũng nhỏ giọng nói: “Chọn người có độ tương thích gen cao sẽ tốt hơn cho cô.”
“Nếu chọn người không phù hợp, trong vòng hai tháng không mang thai, sẽ bị thay người khác.”
“Họ sẽ thay cho đến khi cô đậu thai mới thôi.”
Tôi hỏi: “Tại sao không dùng công nghệ để mang thai?”
Cô ấy đáp: “Trẻ em sinh bằng công nghệ đều gặp biến chứng nghiêm trọng trong 6–7 tháng đầu và chết non. Chỉ có thai tự nhiên mới ổn định nhất.”
“Tất cả phụ nữ ở đây đều sống như vậy sao?”
Cô ấy khẽ lắc đầu: “Không phải ai cũng vậy. Một số người… đã mất khả năng sinh sản.”
“Tại vì họ đã lớn tuổi ư?”
Cô không trả lời, chỉ cúi đầu, ánh mắt buồn bã.
Sau đó, cô báo với ông lão rằng cơ thể tôi bị suy kiệt do đói, cần nghỉ vài ngày mới có thể giao phối.
Nhưng ông lão không đồng ý.
Cô thở dài, khuyên tôi: “Thiếu tá Thẩm không phải người xấu. Giờ cô đã chấp nhận việc phối giống, thì hãy cố gắng đón nhận anh ấy. Như vậy cô sẽ dễ chịu hơn, sau này cũng có lợi cho cô.”
Ánh mắt cô ấy chân thành, như thể bản thân từng trải qua chuyện tương tự.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Thẩm Chấp.
Anh ta ngồi một góc, cẩn thận lau súng.
Còn tôi đứng bên cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà màu trắng xa xa.
Ngày tôi và Nguyễn Vi xuyên đến thế giới này, chính là ngay bên ngoài tòa nhà đó.
Tôi từng nhiều lần cố tiếp cận nó, tìm đường quay về thế giới cũ – nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể bước vào bên trong.
Tôi đã khuất phục trước hiện tại, nhưng tôi chưa từng có ý định ở lại nơi này mãi mãi.
Tôi phải tìm cách trở lại tòa nhà ấy.
6
Tôi tắm xong, nằm dài trên giường.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tôi mơ hồ nghe thấy những âm thanh ái ân vọng lên.
Từ tầng thấp nhất đến tầng cao nhất của tòa tháp, từng lớp từng lớp.
Như một tấm lưới đan chặt kín mít, khiến tôi nghẹt thở.
Thẩm Chấp đè người xuống.
Cơn đau khiến tôi buộc phải tìm một chuyện gì đó để phân tán sự chú ý.
Tôi hỏi anh ta: “Người phối giống trước đây của anh… đã sinh con chưa?”
Anh siết lấy eo tôi: “Cô ấy chết rồi.”
“Tại sao… chết?”
“Bị nhiễm bệnh.”
“Vậy… cô ấy có mang thai trước khi chết không?”
“Không. Cô ấy chết trước cả khi chúng tôi gặp mặt.”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt hổ phách trong veo, không mang theo dục vọng.
Chỉ còn bản năng.
Bản năng sinh sản.
Thậm chí, anh ta còn không cởi áo.
Vải cứng cọ vào da tôi rát rát.
Súng vẫn cầm chặt trong tay, luôn trong tư thế cảnh giác.
Tôi nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, chỉ mong trời mau sáng.
Những đêm như thế kéo dài suốt ba ngày.
Đến ngày thứ tư, khi trời vừa rạng, căn cứ vang lên tiếng còi báo động – có người nhiễm xâm nhập.
Vốn dĩ Thẩm Chấp không cần ra mặt, nhưng lần này sự việc quá phức tạp, buộc anh ta phải đi xử lý.
Người ở lại bên cạnh tôi là “người phối giống thứ hai” của tôi.
Còn rất trẻ, trông chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi. Cũng giống Thẩm Chấp – trầm lặng, ít nói.
Tôi hỏi tên cậu ta.
Cậu cúi đầu, đôi mắt ẩn trong bóng râm của vành mũ, nhưng vành tai đã đỏ ửng: “Em tên là Giang Chí.”
Tôi mỉm cười: “Chữ ‘Chí’ trong ‘tương lai sắp đến’, tên hay thật.”
Cậu khẽ gật đầu, có phần lúng túng: “Cảm… cảm ơn chị.”
Tôi chuẩn bị đứng dậy mặc đồ, cậu ta liền quay lưng định tránh đi.
Tôi cố tình gọi lại: “Không cần phải khách sáo thế đâu. Dù sao… nếu sau hai tháng tôi vẫn chưa có thai, thì người ngủ ở đây cùng tôi cũng sẽ là cậu.”
Cậu khựng lại, ấp úng nói: “Nhưng… Thiếu tá… anh ấy là người phù hợp nhất với chị. Nhất định sẽ thành công.”
“Biết đâu được. Tôi nghe nói nhiều người thất bại rồi đấy.”
“Không… đâu ạ. Thiếu tá rất giỏi…”
“Chuyện này đâu phải cứ giỏi là được.”
Tôi bước đến gần, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu.
Đôi mắt cậu rất đẹp, cũng rất hoang mang.
Hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng nhẹ.
Tôi biết điểm dừng, bèn đổi chủ đề: “Tôi đói rồi. Cậu mang chút gì cho tôi ăn đi.”
“Vâng.” – cậu đáp, rồi gần như chạy trốn ra ngoài.
Chính lúc đó, Nguyễn Vi được đưa trở về.
7
Nguyễn Vi lao vào ôm chặt lấy tôi, nước mắt rưng rưng: “Cậu gầy quá rồi…”
Tôi vội hỏi: “Mấy ngày nay cậu ở đâu vậy?”
“Ngay tầng dưới.”
“Với ai?”
“Với vài cô gái khác, còn có…”
Cô ấy theo phản xạ cắn nhẹ môi, rồi liếc mắt nhìn về phía cửa.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Vi, thấy người đàn ông từng bước vào phòng cô đêm đó.
Lúc ấy ánh sáng quá mờ nên tôi không nhìn rõ, bây giờ mới nhận ra – đó là Lục Thượng, con trai của Chỉ huy trưởng hiện tại của căn cứ.
Thật kỳ lạ, tại sao lần này những người có “độ tương thích gen” cao lại đều là con cháu tầng lớp thượng lưu?
Càng lạ hơn, là Lục Thượng lại đồng ý phối giống với Nguyễn Vi.
Anh ta luôn cao ngạo, khinh thường dân thường, thậm chí còn từng đề xuất – vì thiếu tài nguyên – nên vứt bỏ dân thường, chỉ giữ lại những “người ưu tú”.