Đi lên núi thêm một lát nữa, Sở Linh Diễm lại nhìn thấy càng nhiều thứ tốt hiếm có.
“Con giun này cũng có chút tuổi đời rồi nha, lại có thể lớn đến mức vừa thô vừa dài như vậy. Nếu mà đặt ở ruộng rau, một con giun là có thể xới tung cả một mẫu đất rồi!” Sở Linh Diễm kinh ngạc không thôi.
“Lợi hại đến vậy sao?” Trương Hải Ninh nửa tin nửa ngờ, ngồi xổm xuống định nhặt con giun dài bằng ngón tay cái kia lên, nói: “Hay là lát nữa tôi xuống núi tìm cái túi, đựng nó mang về thử xem sao, vừa hay sân sau nhà tôi cũng có một mảnh ruộng rau.”
Xa Dung lại sa sầm mặt, một tay đập bay tay cậu ta ra, nói: “Không được bắt!” Đây đều là những thứ trên núi, Xa Dung căn bản không thể chịu được cảnh có người bắt chúng nó đi làm nô lệ.
Trương Hải Ninh đành phải thôi.
Sở Linh Diễm: “Oa, đây chính là cỏ cầm máu, gần một trăm năm rồi!”
Trương Hải Ninh: “Vãi chưởng, trông giống như cỏ dại vậy, tôi qua đó nhổ ngay đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play