Những người mua thuốc xung quanh cũng đều hoảng sợ.
Dược liệu của Lục Thiện Đường này, giá cả tuy đắt, nhưng chất lượng cao hơn hẳn mặt bằng chung của thị trường.
Họ đều là khách hàng lâu năm, chưa từng mua phải dược liệu độc bao giờ.
Đây là chuyện gì vậy?
"Ông Trang, thuốc này thật sự có độc ạ?" Một chị gái quen biết ông Trang hỏi.
"Chắc chắn có vấn đề." Ông Trang cũng không giấu giếm, nói: "Tuy nhiên, Lục Thiện Đường không bao giờ bán loại dược liệu kém chất lượng này. Chuyện này, Lục Thiện Đường chúng tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng."
Mọi người lại một phen xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Sở Linh Diễm cũng đã khác.
Chàng trai trẻ này, chẳng lẽ thật sự là một thiên tài?
Sở Linh Diễm nhìn ông Trang, nói: "Ông Trang, dược liệu bị hỏng từ gốc rễ. Tôi đề nghị ông nên kiểm tra đất đai và môi trường nuôi trồng dược liệu, nói không chừng sẽ có phát hiện lớn hơn."
Trang Kiến Lễ sững sờ, trong lòng đột nhiên kinh hãi.
Nếu chỉ là bị người ta bỏ độc thì còn đỡ, nhưng nếu hỏng từ nguồn gốc, thì vấn đề có thể rất nghiêm trọng.
"Xin hỏi vị thiếu niên này, nên xưng hô thế nào?" Ông Trang hỏi.
"Cháu họ Sở, tên Sở Linh Diễm."
Sở Linh Diễm chỉ là một diễn viên hạng bét tuyến 108 trong giới giải trí, ngoài những tin đồn tiêu cực bay đầy trời ra thì gần như không ai biết đến.
Chỉ có những người theo dõi giới giải trí mới nhận ra khuôn mặt này của hắn, còn ông Trang có lẽ đến tên hắn cũng chưa từng nghe qua.
Ông Trang gật đầu, nhìn Sở Linh Diễm với vẻ tán thưởng, nói: "Vậy tôi cứ gọi cậu là Tiểu Sở nhé. Tiểu Sở, cậu chỉ nhìn qua đã biết dược liệu có vấn đề, chẳng lẽ cậu cũng học y sao?"
Nguyên chủ học nghệ thuật, còn Sở Linh Diễm thì không.
Người xưa có câu "y đạo bất phân gia", người tu tiên không những phải thông thạo mệnh lý mà còn phải am hiểu dược lý.
Khi còn ở Tu Tiên Giới, Sở Linh Diễm chính là một cao thủ luyện đan dược, mà đã luyện đan dược thì tự nhiên cũng sẽ biết phân biệt dược liệu.
Sở Linh Diễm ngày thường tiếp xúc đều là linh chi tiên thảo, nay nhìn thấy những dược liệu bình thường, dược tính phổ thông này, tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nông sâu.
Sở Linh Diễm liền cười tủm tỉm gật đầu: "Biết một chút thôi ạ."
Trang Kiến Lễ cho rằng hắn khiêm tốn, nói: "Cái mũi này của tôi đã ngửi dược liệu gần bảy mươi năm mới có thể miễn cưỡng nhận ra điều bất thường. Cậu chỉ nhìn qua đã biết, thì không thể nào chỉ là 'biết một chút' được."
Sở Linh Diễm đáp: "Nếu thật sự phải nói, thì đúng là có giỏi hơn Tiểu Hàn một chút."
Tiểu Hàn vừa gọi xong một cuộc điện thoại quay lại: "..."
Người này sao cứ nhắm vào anh ta thế nhỉ?
Trang Kiến Lễ vốn có ý nhắc nhở Tiểu Hàn. Tiểu Hàn còn trẻ, bị loại dược liệu độc có tính ngụy trang cao này đánh lừa cũng là điều có thể thông cảm.
Nhưng khi ông thấy Sở Linh Diễm cũng còn trẻ tuổi mà lại có thể nhìn thấu bản chất của dược liệu độc, có thiên phú y đạo đến vậy, ông lập tức cảm thấy Tiểu Hàn vẫn còn kém xa.
Còn phải rèn luyện nhiều!
Ông Trang ho khan một tiếng, lấy điện thoại ra nói: "Chuyện này, tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng. Hôm nay cũng may có cậu nhìn ra vấn đề, mới tránh được đại họa. Tôi xin phép kết bạn với cậu, sau này có tiến triển gì, tôi sẽ thông báo cho cậu."
Mi mắt Tiểu Hàn giật mạnh.
Đây chính là thông tin liên lạc của ông Trang đó!
Ông Trang cũng chỉ đến tiệm khám bệnh mỗi tháng một lần, mà còn là đến ngẫu nhiên.
Mọi người đều biết y thuật của ông cao siêu, nhưng Trang Kiến Lễ ngày thường không mấy khi dùng đồ điện tử, tự nhiên cũng sẽ không để lại thông tin liên lạc.
Không ngờ, ông Trang lại hiếm hoi chủ động một lần!
Những ánh mắt ngưỡng mộ đồng loạt hướng về phía Sở Linh Diễm.
Sở Linh Diễm cũng lấy điện thoại ra, kết bạn QQ với ông Trang.
Ông Trang thuận miệng hỏi: "Cậu là học trò của vị nào? Lý Hạnh Niên? Thẩm Kiến Hoan? Hay là người khác?"
Hai vị này đều là những thầy thuốc giỏi xuất thân từ danh gia, nổi danh ngang với ông Trang.
Sở Linh Diễm lắc đầu: "Đều không phải ạ. Cháu chỉ học từ một thầy lang bình thường ở quê, đến giấy phép hành nghề cũng chưa có đâu ạ."
Ông Trang trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không khỏi cảm thán, gật đầu nói: "Cao thủ tại dân gian, chuyện này cũng thường tình."
Sở Linh Diễm tất nhiên không mua được dược liệu, nhưng đã có thể cứu được một số người, cũng coi như làm được một việc công đức.
..................
Về phía dược liệu, ông Trang lập tức gọi điện thoại, nghiêm túc trình bày tình hình, đồng thời cho người mang ngay lô dược liệu của Lục Thiện Đường đi kiểm nghiệm.
Lục Thiện Đường có cơ sở kiểm nghiệm dược liệu riêng, kết quả kiểm tra có ngay trong ngày.
"Các chỉ tiêu đều không đạt chuẩn, có chỉ tiêu vượt mức đến 5000 lần, lại còn phát hiện ra ba loại độc tố không xác định, đến một liều lượng nhất định sẽ gây tử vong."
Người bí thư cầm báo cáo kiểm nghiệm, bước vào văn phòng tổng tài của công ty, báo cáo những số liệu trên đó mà mồ hôi túa ra như tắm.
Đây chính là dược liệu dùng để chữa bệnh cứu người, hơn nữa đã trải qua vòng kiểm nghiệm đầu tiên mới được đưa ra thị trường.
Hiện giờ lại phát hiện có độc, nếu chuyện này bị phát hiện muộn, gây chết người, thì danh tiếng trăm năm của Lục Thiện Đường coi như sẽ hoàn toàn tiêu tan!
Trang Ngọc Lâm vận âu phục giày da, ngồi trên ghế ông chủ, nhận lấy bản báo cáo cẩn thận xem đi xem lại vài lần, khuôn mặt tuấn tú dần trở nên âm trầm.
Anh ta vừa mới tiếp quản mảng dược liệu này của gia tộc, đã có kẻ nóng lòng muốn ra oai phủ đầu với anh ta.
Nếu chỉ giở chút thủ đoạn khác thì còn có thể bỏ qua, đằng này vừa ra tay đã muốn lấy mạng người, đây là điều Trang Ngọc Lâm tuyệt đối không thể chấp nhận.
Gia tộc của anh ta, trăm năm hành nghề y, cứu người giúp đời, thích làm việc thiện, luôn đặt chữ nhân nghĩa lên hàng đầu. Danh tiếng trăm năm quyết không thể bị hủy trong một sớm một chiều!
"Lô hàng này, xuất từ cơ sở nuôi trồng nào?" Trang Ngọc Lâm hỏi.
"Là từ bên Lan Châu ạ." Người bí thư đáp.