Tần Bảo Bảo nhìn Sở Linh Diễm, không nhịn được cười: "Cậu nói cứ như thật ấy, y như thầy bói vậy. Tính đổi nghề hay sao mà bày trò thế?"
Thấy Tần Bảo Bảo coi lời mình như trò đùa, hoàn toàn không tin, Sở Linh Diễm khẽ nheo mắt, nói: "Cậu chia tay bạn trai cũ là vì hắn ta ngoại tình sau lưng cậu."
Tần Bảo Bảo: "?"
Thấy Tần Bảo Bảo ngẩn người, Sở Linh Diễm nói tiếp, giọng chắc nịch: "Cậu còn vì hắn ta mà khóc mấy ngày liền. Hơn nữa, tôi có thể tính được, qua một thời gian nữa hắn ta sẽ phải quỳ xuống cầu xin cậu tha thứ."
Tần Bảo Bảo trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Giọng cậu ta hơi lắp bắp: "Cậu, cậu làm sao biết tôi... tôi có bạn trai?"
À không, là bạn trai cũ.
Chuyện từ lúc yêu nhau đến khi chia tay, cậu đều giấu kín, không nói cho bất kỳ ai.
Ngay cả người đại diện cũng không biết.
Cậu ta vẫn đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, lại theo con đường idol.
Nếu bị lộ ra chuyện có đối tượng hẹn hò, mà đối tượng đó lại là nam, thì đó sẽ là một đòn chí mạng, hủy hoại tất cả.
Dù chỉ là người yêu cũ cũng không được!
"Không đúng, sao cậu biết hắn ta ngoại tình sau lưng tôi?" Tần Bảo Bảo cao giọng.
Sở Linh Diễm trưng ra vẻ mặt cao thâm khó đoán, nói: "Tôi là cao thủ, biết xem bói đấy. Người thường tôi còn không thèm xem cho đâu."
Tần Bảo Bảo vốn dễ tin người, nghe vậy liền tin ngay, gật đầu nói: "Được rồi, tôi hứa với cậu."
Chẳng phải chỉ là không ra khỏi nhà một đêm thôi sao? Có gì khó đâu!
Sở Linh Diễm gật đầu. Vừa hay xe hắn gọi đã tới, hắn chào một tiếng rồi lên xe.
Chiếc taxi lao đi, Tần Bảo Bảo nhìn theo bóng dáng Sở Linh Diễm khuất dần, lúc này mới mang tâm trạng phiền muộn bước vào cổng công ty.
Vừa vào thang máy, Tần Bảo Bảo liền nhận được điện thoại của người đại diện.
"Cậu với Sở Linh Diễm đứng trước cổng công ty nói gì đấy?"
Tần Bảo Bảo đáp: "Tiễn cậu ấy một đoạn thôi."
Người đại diện gần như muốn hét lên, giọng oang oang: "Trên mạng đồn ầm lên rồi, hắn ta là phú nhị đại giả, vốn chẳng phải người nhà họ Chúc! Vào công ty thì bày đặt xây dựng hình tượng công tử nhà gia thế ôn nhuận, giờ thì hay rồi, lật xe hoàn toàn, toàn tin bóc phốt trên mạng! Cậu mau tránh xa hắn ra, lúc này đừng có dính dáng gì đến!"
Tần Bảo Bảo vừa nghe, cũng xù lông, tức đến run người: "Trong chuyện này chắc chắn có kẻ cố tình hãm hại cậu ấy! A Diễm không phải người như vậy, anh đừng có nghe gió thành bão!"
Người đại diện tức sôi máu: "Nhà họ Chúc đã ra thông báo rồi, ván đã đóng thuyền còn có thể lật ngược được sao?"
Tần Bảo Bảo khăng khăng: "Vậy thì chắc chắn là người nhà họ Chúc có vấn đề! Tóm lại, tôi tin tưởng A Diễm!"
Người đại diện: "..."
Đầu óc bị lừa đá rồi à?
Tần Bảo Bảo cái gì cũng tốt, đẹp trai, hát hay nhảy giỏi, điều kiện gia đình cũng khá.
Chỉ có điều đầu óc hơi thiếu muối, quá dễ tin người.
Người đại diện hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế, nói: "Được rồi, không nhắc tới hắn nữa. Báo cho cậu một tin tốt, tôi vừa nhận được một thư mời lên du thuyền Lam Hải, bảy giờ tối nay khởi hành, điểm đến là hải phận quốc tế, tổng cộng năm ngày năm đêm."
Tần Bảo Bảo biết du thuyền Lam Hải, được mệnh danh là du thuyền xa hoa nhất Kinh Cảng, không mở bán vé công khai, chỉ có thể lên thuyền bằng thư mời.
"Tôi phải vất vả lắm mới kiếm được một tấm vé đấy, cậu mau về thu dọn đồ đạc đi, đến lúc đó tôi cho người qua đón." Người đại diện nói.
Tần Bảo Bảo có chút động lòng, vốn định đi mở mang tầm mắt, nhưng trong đầu đột nhiên vang lên lời Sở Linh Diễm dặn.
Sở Linh Diễm đã nhấn mạnh không cho cậu ra khỏi nhà tối nay, còn nói cậu bị sao Thủy nghịch chiếu. Đây chẳng phải là lý do để ra ngoài hay sao?
Ưu điểm lớn nhất của Tần Bảo Bảo là cậu rất nghe lời khuyên, hơn nữa đã hứa thì sẽ giữ lời, tuyệt đối không thất hứa!
Tần Bảo Bảo do dự một lát rồi nói: "Tôi không đi đâu, anh nhường cơ hội này cho người khác đi."
Người đại diện suýt nữa không tin vào tai mình: "Cậu nói gì? Cậu không đi? Dựa vào cái gì mà cậu không đi? Cậu có biết thư mời lên Lam Hải có ý nghĩa gì không?"
Những người nhận được thư mời, không ai là không có gia sản bạc tỷ, hoặc là những nhân vật máu mặt có quyền thế một phương. Biết bao nhiêu người tranh giành sứt đầu mẻ trán cũng chỉ mong được bén mảng tới gần. Nếu có thể một bước lên mây thì tốt nhất, còn không thì cũng để lại chút ấn tượng quen mặt.
Tóm lại, trăm lợi mà không một hại, cơ hội kết giao với các ông lớn này bao người cầu còn không được.
Người đại diện không ngờ Tần Bảo Bảo lại thẳng thừng từ chối!
Tần Bảo Bảo gật đầu: "Tôi biết."
Người đại diện gắt lên: "Cậu biết mà còn từ chối? Cậu có ngốc không vậy?"
Tần Bảo Bảo không vui, đáp: "Tôi đã hẹn với người ta tối nay chiến game trong hạp cốc* rồi. Mọi việc đều có trước có sau, không thể nói mà không giữ lời được."
(Chú thích: Hạp cốc: một map trong game online bên Trung)
Người đại diện: "..."
Mặc cho người đại diện khuyên hết lời, Tần Bảo Bảo vẫn không hề lay chuyển.
Cuối cùng, người đại diện hết cách, đành đưa thư mời cho một nghệ sĩ khác dưới trướng mình.
Điều đó không ngăn được người đại diện tiếp tục làu bàu.
"Thằng nhóc ngốc này, bỏ lỡ cơ hội này thì đừng có mà hối! Cứ chờ người khác thăng tiến vù vù đi, lúc đó có mà tiếc!"
Bên kia, Sở Linh Diễm đã trở về căn hộ nhỏ của mình.
Căn hộ này rộng hơn một trăm mét vuông, nằm trong một khu chung cư cũ gần trường học.
Khu chung cư cũ này có diện tích khá lớn, tỷ lệ cây xanh cao. Vì được xây dựng từ khá lâu, các tòa nhà ở đây cao nhất cũng chỉ mười một tầng. Môi trường xung quanh yên tĩnh, thanh bình, có không ít giáo viên về hưu sinh sống.
Căn hộ này là tiền hắn tích góp mua được vào năm đầu tiên mới ra mắt, đứng tên chính hắn.
Chuyện hắn mua căn hộ này, ngoài hắn ra không ai biết. Hắn trả trước ba mươi phần trăm, vay ba mươi năm, mỗi tháng phải trả một vạn hai nghìn tệ.
Khả năng thích ứng của Sở Linh Diễm rất tốt, chỉ mới ba ngày mà hắn đã cơ bản nắm bắt được những kỹ năng sinh tồn trong xã hội hiện đại này, hòa nhập thành công.
Sở Linh Diễm mở ứng dụng ngân hàng, kiểm tra số dư tài khoản.
Trời ạ, trả xong tiền vay mua nhà tháng này, toàn bộ tài sản của hắn chỉ còn vỏn vẹn tám trăm tệ.
Đừng nói đến việc trả tám triệu tệ tiền vi phạm hợp đồng cho công ty trong vòng một năm, ngay cả tiền trả góp mua nhà tháng sau hắn cũng không lo nổi.
Tâm trạng Sở Linh Diễm vô cùng phức tạp.
Kiếp trước, cha mẹ ruột của hắn đều là những tu sĩ danh chấn bát phương. Hắn từ khi sinh ra đã là một "tu nhị đại" đúng nghĩa.
Sở Linh Diễm còn là con út trong nhà, được cha mẹ, anh chị và các sư huynh cưng chiều như bảo bối.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ thiếu tiền. Trong túi trữ vật lúc nào cũng có mấy vạn linh thạch, thích gì là mua nấy, có thể nói là tiêu tiền như nước.
Không ngờ, chỉ sau một lần xuyên không, hắn lại trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi, nợ nần chồng chất.
Đúng là một đồng tiền cũng làm khó bậc anh hùng.
Mặt Sở Linh Diễm tràn ngập vẻ khổ sở.