“Vậy thì chắc chắn rồi.” Trọng Phi Dương một bên tìm kiếm ảnh chụp trong điện thoại, một bên nói: “Đàn ông đích thực chụp ảnh cũng không làm màu mè đâu, không cần chỉnh sửa cũng vẫn đẹp trai như thường.”
[Khán giả: Ha ha ha tôi có một cảm giác hơi sai sai, thằng nhóc con rốt cuộc vẫn là thằng nhóc con. Lời nói “đàn ông đích thực” mà từ miệng cậu em này nói ra cũng quá buồn cười rồi.]
[Khán giả: Không phải đâu em ơi, em sợ là đối với việc chỉnh sửa ảnh có hiểu lầm rồi. Không chỉ con gái chúng tôi cần photoshop đâu, mà con trai các em chụp ảnh cũng cần photoshop đó. Ảnh chụp chính là để ghi lại khoảnh khắc xinh đẹp của bản thân, photoshop không có gì sai cả.]
Ngay lúc làn đạn đang thảo luận về vấn đề chỉnh sửa ảnh khi chụp hình, Sở Linh Diễm đã nhận được ảnh chụp do Trọng Phi Dương gửi tới ở hậu trường.
Ảnh chụp là một tấm ảnh chụp chung, Trọng Phi Dương cười tươi rạng rỡ, lộ ra tám chiếc răng trắng, một cánh tay dài mà rắn chắc ôm lấy một thiếu niên khác có dáng người tương đối gầy yếu. Mà thiếu niên kia mặt mày thanh tú, môi hơi mím lại, nụ cười như có như không, ánh mắt dường như còn đang né tránh ống kính.
Từ tướng mạo mà xem, bệnh tật ốm yếu lại còn gia cảnh không tốt, lại là gia đình đơn thân, duyên phận với người thân bạc bẽo gần như không có, quan hệ giao tiếp tương đối căng thẳng, nhưng đều không phải là lỗi do bản thân cậu ta gây ra.
Ngắm nghía một lát, vẻ mặt Sở Linh Diễm dần dần trở nên nghiêm nghị, hơn nữa càng ngày càng trầm xuống, so với lúc vạch trần Trịnh Tử Phong giết người chôn xác ở quẻ trước còn khó coi hơn vài phần. Sự nghi ngờ và lo lắng của Trọng Phi Dương không hề sai, thiếu niên này đúng là đang phải chịu sự xâm hại phi pháp!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT