Ông quản gia cảm thấy như tìm được tri âm, liền kể cho Sở Linh Diễm không ít chuyện liên quan đến Tạ Ẩn Lâu.
Ví dụ như, Tạ Ẩn Lâu từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, quanh năm suốt tháng đều phải dựa vào thuốc sắc để duy trì mạng sống, thỉnh thoảng lại phải nằm viện, mãi cho đến khi lớn hơn một chút, tình trạng sức khỏe mới dần dần tốt lên.
Ví dụ như, rất nhiều bác sĩ đều nói Tạ Ẩn Lâu bẩm sinh đã thiếu hụt từ trong bụng mẹ, lại còn là sinh non, thể trạng yếu ớt, sớm già, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết vì suy tim.
Lại ví dụ như, sau hai mươi tuổi, sức khỏe Tạ Ẩn Lâu bỗng nhiên tốt lên, rất nhanh đã trở nên không khác gì người bình thường.
Sở Linh Diễm nghe rất hứng thú, hắn không nhìn ra được mệnh cách của Tạ Ẩn Lâu, cũng không biết Tạ Ẩn Lâu lúc còn nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực đến vậy, nghe qua đúng là khiến người ta đau lòng.
Ông quản gia mở máy hát, cũng không quên chuẩn bị cho Sở Linh Diễm không ít đồ ăn. Tạ Ẩn Lâu đối với ẩm thực yêu cầu rất cao, đầu bếp anh mời đều thuộc hàng đỉnh cấp cả nước. Sở Linh Diễm ăn trà chiều tinh mỹ do đầu bếp làm, nghe chuyện xưa thời niên thiếu của Tạ Ẩn Lâu, trong lúc không hay bụng đã no căng.
Sở Linh Diễm xoa xoa bụng, có chút ảo não vì mình đã không kiềm chế được. Ngũ cốc tuy ngon miệng, nhưng trong đó lại không hề chứa linh khí. Người tu đạo sau khi ăn vào, tuy cũng có thể hấp thu được một lượng dinh dưỡng nhất định, nhưng phần lớn còn lại đều là những tạp chất thấp kém tích tụ trong cơ thể, điều này đối với việc tu luyện mà nói không hề có chút lợi ích nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT