Nỗi phiền muộn của Tuyên Đức Đế không ai hay biết, tất cả mọi người bên dưới đều đang hóng chuyện.

Lâm Mặc càng thêm kích động hỏi hệ thống: [Ngươi mau nói cho ta biết chuyện Thiếu khanh Đại Lý Tự là như thế nào, đừng có úp úp mở mở nữa!]

Hệ thống: [Thật ra cũng không có gì lớn, chính là khoảng thời gian trước ông ấy không phải bị tiêu chảy sao, ngươi cũng biết đó, khi bị tiêu chảy thì mọi rắm đều không đáng tin, ông ấy đã phạm phải sai lầm chí mạng này.]

Lâm Mặc: [Ha ha ha ha! Cái cảm giác hình ảnh đó ta lập tức tưởng tượng ra được rồi, không ngờ một người nghiêm túc như Thiếu khanh Đại Lý Tự mà cũng có chuyện xấu hổ như vậy.]

Các quan lại cũng đều cúi đầu, trong đầu bọn họ cũng hiện lên cảnh tượng đó.

Thiếu khanh Đại Lý Tự: …

Trong một buổi lâm triều này, mặt mũi của Thái sư và Thiếu khanh Đại Lý Tự đều bị mất sạch, Tuyên Đức Đế khi tan triều còn giữ hai người này lại.

Nhìn hai vị đại thần trước mặt, Tuyên Đức Đế thở dài một tiếng, ôm đầu, vẻ mặt đầy u sầu nhìn bọn họ nói: “Các ngươi nói xem đất nước này còn có thể cứu được không?”

Thái sư và Thiếu khanh Đại Lý Tự: ??? Sao tự nhiên lại hỏi bọn họ đất nước này còn có thể cứu được không? Hiện tại đất nước đang phát triển phồn vinh mà sao lại nói là không cứu được nữa?

“Xin Hoàng thượng minh chỉ.” hai người chắp tay thi lễ.

Tuyên Đức Đế: “Trẫm chưa bao giờ biết thần tử của mình đến cả việc đi tiêu cũng không kiểm soát được! Chuyện này mà truyền đến các nước khác thì chẳng phải là làm cho bọn chúng cười vào mặt sao!”

“Các ngươi cũng thật là, lúc mơ thì không thể mơ giấc mơ tốt đẹp chút à! Đánh rắm thì không biết do dự một chút à!”

Thái sư và Thiếu khanh Đại Lý Tự mặt không biểu cảm nhìn Tuyên Đức Đế: “Hoàng thượng, chuyện mơ mộng hình như không phải là thứ chúng thần có thể kiểm soát được, còn về chuyện đánh rắm, ai mà biết được cái rắm này là thật hay là giả.”

Tuyên Đức Đế nghĩ một lát, hình như cũng đúng.

Lý công công ở bên cạnh nhịn cười đến mức mặt cũng bắt đầu co giật, đi theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, từ khi có vị tiểu thư Lâm gia này lên triều, thì mỗi ngày đều có chuyện cười không ngớt.

Nếu nói cười một tiếng trẻ ra được mười tuổi, thì chắc chắn ông ấy có thể sống đến trăm tuổi!

Cuối cùng Hoàng đế vẫn phải mắng hai người này một trận mới cho họ ra khỏi cung, còn lập thêm một quy định.

Buổi tối khi mơ, cho dù có tìm được nhà vệ sinh hay không cũng tuyệt đối không được đi vệ sinh! Khi đánh rắm thì nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn!

Lâm Mặc không biết chuyện xảy ra trong cung, vừa về đến nhà đã bị cha đuổi ra khỏi cửa.

“Cha! Con lại phạm phải lỗi gì rồi! Hôm nay hình như con chưa làm gì mà!”

Lâm Mặc đứng trước cổng nhà không ngừng đập cửa, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng hôm nay nàng vừa thức dậy đã đi lên triều rồi, mới vừa tan triều mà thôi, ở trên triều đình nàng cũng rất nghe lời không nói một câu nào (không mở miệng nói), vậy tại sao lại nhốt nàng ở ngoài cửa thế này.

Lâm Thượng thư cách cửa nói với nàng: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì tự con biết, hôm nay con cứ ở ngoài này tự kiểm điểm cho tốt đi!”

Hôm nay liên tiếp vạch trần hai chuyện xấu của trọng thần trong triều, có một số chuyện hóng hớt không phải là như vậy đâu! Cũng may Thái sư và Thiếu khanh Đại Lý Tự là người chính trực, nếu là những gian thần khác, thì chắc chắn sẽ tìm cơ hội ám sát nàng không chừng.

Nhưng mà nàng nàng này chắc cũng không sợ ám sát, nàng có hệ thống bảo vệ mà, cho nên vẫn là để nàng tự kiểm điểm cho tốt ở bên ngoài đi.

Chủ yếu là bây giờ ông nhìn thấy nàng là lại mắt đau tim nhức, ông cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.

Hệ thống: [Nếu như cha con không cho con vào, vậy thì chúng ta ra đường dạo một chút đi! Vừa hay ăn chút dưa khác thu thập năng lượng!]

Lâm Mặc nhìn bộ triều phục trên người mình: [Nhưng mà bộ đồ này không tiện đi lại ở bên ngoài lắm.]

Hệ thống: [Vậy thì ra ngoài mua một bộ khác đi, con có mang tiền không?]

Lâm Mặc sờ sờ túi tiền trống rỗng của mình: [Không có.]

Hệ thống: … Được thôi, lại có người ra đường không mang tiền, đây cũng coi như là một kỳ nhân rồi.

[Ôi chao, cứ mặc bộ đồ này đi, chúng ta cũng không phải đi đến chỗ lung tung gì, chỉ là dạo phố thôi mà], Lâm Mặc hất tay áo ưỡn ngực khí thế hừng hực đi về phía trước.

Một bộ quan phục của quan bát phẩm mà bị nàng mặc ra khí chất của Trạng Nguyên đắc ý.

Hầu nam canh cửa: … Người ta nói trước cửa nhà tể tướng quan thất phẩm, chức quan của nhị tiểu thư nhà mình còn không bằng cả người gác cổng trước nhà tể tướng nữa, sao nàng ấy có thể mặc bộ đồ này vênh váo như vậy chứ?

Lâm Mặc bây giờ ở kinh thành cũng coi như là nhân vật có tiếng rồi, chưa đi được mấy bước đã có người gọi nàng lại.

“Lâm tiểu thư hôm nay thật là có nhã hứng ghê.” Một công tử ăn mặc lòe loẹt chặn đường Lâm Mặc.

Người này dáng dấp cũng được, chỉ là gu ăn mặc màu mè hoa lá hẹ có chút tệ.

Lâm Mặc nghi hoặc hỏi hệ thống: [Người này sao lại ăn mặc như con công thế, hắn ta không cảm thấy bản thân mình chướng mắt à, ta đếm sơ sơ trên người hắn ta ít nhất cũng có năm màu, đúng là một con công xòe đuôi mà!]

Công tử hoa công: …

Mấy vị công tử bên cạnh công tử hoa công: “Phụt!”

Hệ thống: [Ta tra rồi, người này là Vệ Chính An, con trai của Thiếu khanh Đại Lý Tự, người này cũng không tệ, chỉ là tính tình hơi nóng nảy, gu thẩm mỹ có hơi kém.]

Công tử hoa công nghe câu này muốn nổ tung, cái gì mà gu thẩm mỹ của hắn ta kém! Thẩm mỹ của hắn ta siêu tốt có biết không hả!

Mấy vị công tử bên cạnh vội vàng ngăn công tử hoa công lại: “Đừng tức giận đừng tức giận, ngươi so đo với nàng ta làm gì, cha ngươi ở chỗ nàng ta cũng không có được lợi gì, ngươi chủ động xông đến làm gì.”

Lâm Mặc ngược lại rất vui vẻ chào hỏi công tử hoa công: “Vệ công tử khỏe chứ, Đại nhân Thiếu khanh Đại Lý Tự bây giờ chắc vẫn ổn chứ.”

Thật ra Lâm Mặc chỉ là quan tâm Thiếu khanh Đại Lý Tự một cách bình thường thôi, thật sự không có ý gì khác, dù sao ở trên triều đình hóng chuyện cũng là nàng tự mình hóng trong lòng với hệ thống thôi, nàng cũng không biết người khác có thể nghe được mà.

Nhưng mà công tử hoa công nghe thấy lời này thì mặt liền đỏ bừng vì tức giận, hắn ta chính là muốn thay cha mình xả giận, chuyện hôm nay trên triều rất nhanh đã truyền ra, cha hắn ta không để bụng chuyện này, nhưng hắn ta thì không được!

Kết quả không ngờ hắn ta vừa mới lộ diện thì Lâm Mặc đã cho hắn ta một đòn chí mạng, hắn ta còn vô duyên vô cớ có thêm một biệt danh hoa công.

Lâm Mặc đánh giá mấy người này từ đầu đến chân, ba người còn lại thì ăn mặc khá bình thường, chỉ có con công này là trông có hơi không bình thường.

[Hệ thống, ngươi nói con công này thẩm mỹ không tốt là không tốt như thế nào, nói cụ thể cho ta nghe một chút xem nào.]

Nói đến cái này thì hệ thống liền hào hứng, chủ yếu là hệ thống cũng chưa từng gặp người nào có gu thẩm mỹ tệ như vậy.

Những người xung quanh cũng vội vàng dựng tai lên nghe ngóng, cũng may chỗ này của bọn họ là một con hẻm nhỏ, xung quanh cũng không có nhiều người, chỉ có những người mà công tử hoa công mang đến thôi.

[Cái con công này ấy, hắn ta thích mấy thứ kỳ quái lắm, ngươi không biết những nha hoàn trong sân nhà hắn ta trông kỳ lạ như thế nào đâu, có thể mở một cái kỳ trân quán luôn rồi đó!]

Mọi người nhìn công tử hoa công với ánh mắt lập tức thay đổi, đồng thời cũng rất tò mò những nha hoàn trong sân nhà hắn ta trông như thế nào, mà lại có thể khiến hệ thống nói ra những lời như vậy.

Mấy người bên cạnh công tử hoa công thậm chí còn nhỏ giọng nói: “Chính An, lát nữa chúng ta đến nhà ngươi đi.”

Công tử hoa công: “… Các ngươi cút cho ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play