Hệ thống phát hiện Lâm Thượng thư và Lâm Thích đến, vội vàng nhắc nhở Lâm Mặc.

[Mau ngồi dậy đi, cha và đại ca của ngươi đến rồi.]

Lâm Mặc chậm rì rì bò dậy, sau đó tùy tiện nhét quyển sách xuống dưới mông.

Hai người ở cửa cũng đi vào, Lâm Thượng thư nhìn dáng vẻ đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi của nàng, trực tiếp thở dài một hơi.

Lâm Thích thì đã quen với bộ dạng này của tiểu muội nhà mình rồi.

“Tháng sau là Vạn Thọ Yến rồi, là sinh thần của Thánh thượng, văn võ bá quan đều sẽ dâng một ít lễ vật cho Hoàng thượng, muội dạo này nên chuẩn bị cho tốt đi.”

Lâm Mặc nghĩ nghĩ, rồi nói với hệ thống: [Hoàng thượng chẳng phải cái gì tốt cũng có hết rồi sao, cho dù ta có tặng gì cũng không thể hơn được, hay là ta trực tiếp tặng ngài ấy một quả dưa lớn đi!]

Lâm Thượng thư và Lâm Thích nghe xong suýt chút nữa bị sặc nước bọt, chủ yếu là nghe giọng điệu của con bé này hình như thật sự là nghiêm túc.

Lâm Thượng thư liếc mắt nhìn nàng một cái, tức giận nói: “Con gái nhà người ta tặng lễ vật cho Hoàng thượng tốt nhất có thể thể hiện được tâm ý của mình, không cần quá quý trọng chỉ cần tâm ý là đủ.”

Lâm Mặc gãi gãi đầu, tâm ý? Cái này hình như còn khó hơn đối với nàng, các tiểu thư người ta biết viết chữ, biết vẽ tranh, biết thêu thùa, nàng thì cái gì cũng không biết!

Hệ thống: [Chủ nhân, ta nhớ hình như ngươi biết điêu khắc gỗ mà, hay là tạc một bức điêu khắc gỗ đi, cái này có thể thể hiện được tâm ý của ngươi đấy chứ.]

Mắt Lâm Mặc lập tức sáng lên: [Đúng rồi! Tay nghề điêu khắc của ta nhất định là số một! Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở nha!]

Lâm Thượng thư và Lâm Thích nhìn nhau, trong mắt đều là sự nghi hoặc giống nhau.

Nha đầu này khi nào thì biết điêu khắc gỗ vậy, tại sao bọn họ không hề hay biết gì.

Sau khi đã có ý tưởng về lễ vật, Lâm Mặc bắt đầu khắp nơi tìm kiếm gỗ thích hợp để điêu khắc.

Dù sao thì thời gian một tháng cũng còn dài, mỗi ngày nàng điêu khắc một chút là có thể làm xong.

Ngày thứ hai vừa lên triều sớm, tiếng lòng của Lâm Mặc đã tự bán đứng mình, Hoàng đế cũng biết nàng định tặng mình lễ vật gì rồi.

Điêu khắc gỗ à, đúng là một món quà có thể thể hiện được tâm ý, nha đầu Lâm gia này không ngờ lại có tay nghề như vậy.

Lâm Mặc không biết người khác trong lòng nghĩ gì, nàng đang gà gật ngủ gật, hệ thống nhìn dáng vẻ lung lay sắp đổ của nàng thật sự rất sợ nàng sẽ ngã nhào xuống, cho nên định bùng nổ một quả dưa mới cho nàng.

[Đừng ngủ nữa đừng ngủ nữa, ta nói một quả dưa mới cho ngươi tỉnh táo đi, là một quả dưa cực lớn đấy nhé! Chỉ có điều quả dưa này hơi có mùi.]

Lâm Mặc nghe thấy thế liền tỉnh táo ngay lập tức: [Dưa gì dưa gì, mau nói đi!]

Những người khác cũng rất ăn ý giảm nhỏ âm thanh, nghiêng tai lắng nghe, bọn họ còn tưởng cô nương này hôm nay sẽ ngủ gật luôn rồi chứ, không ngờ hệ thống lại lợi hại như vậy, còn chủ động đưa dưa.

Hệ thống giọng điệu gian xảo nói: [Hôm nay quả dưa này là của Thái sư!]

Thái sư? Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào lão già râu bạc ở phía trước.

Thái sư:…

Lão già ta hình như không có trêu chọc gì đến hai người các ngươi mà! Đây là cái thù gì cái oán gì lại đi vạch áo cho người xem lưng của ta!

Đúng vậy, bây giờ điều mà các quan viên trong triều sợ nhất chính là bị Lâm Mặc điểm mặt, bọn họ ăn dưa của người khác thì rất vui vẻ, nhưng lại chẳng muốn bản thân bị lôi vào.

Những người trong triều đình này cũng không phải đều là quan thanh liêm, cũng có một số người ở giữa ranh giới quan tốt và tham quan, bọn họ làm việc tốt cũng làm việc xấu.

Cho nên bọn họ rất sợ Lâm Mặc đột nhiên gọi trúng mình, sự tồn tại của Lâm Mặc và hệ thống khiến một số người có những hành động nhỏ nhặt trong bóng tối cũng thu liễm hơn không ít.

Giọng nói vui vẻ của hệ thống bắt đầu kể chuyện quả dưa của Thái sư: [Ngươi biết không! Tối hôm qua Thái sư tè ra quần rồi!]

Tè ra quần rồi… quần rồi… rồi…

Câu nói này giống như mang theo một cái búa, đột nhiên nện vào tim Thái sư, Thái sư trợn trắng mắt suýt chút nữa thì ngất đi.

Thái y luôn túc trực bên cạnh lấy ra cây kim dài của mình châm vào huyệt đạo của Thái sư, có điều thủ pháp của ông ấy so với khi châm cho Hộ Quốc tướng quân thì nhẹ nhàng hơn một chút.

“Đại nhân, thả lỏng thả lỏng, tuổi cao rồi mất kiểm soát cũng là chuyện bình thường.” Thái y nhỏ giọng an ủi, nhưng lời an ủi này còn tệ hơn là không an ủi.

Hoàng đế ngồi ở trên cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may cũng may, Thái sư không có ngất đi.

Hoàng đế nháy mắt ra hiệu cho thái tử và hai vị hoàng tử, thái tử và hai vị hoàng tử lập tức đứng cạnh Thái sư đỡ ông ấy.

Một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, một người đứng phía sau, tuyệt đối đỡ vững chắc.

Thái sư:… Hay là các ngươi cứ để ta ngất đi đi.

Lâm Mặc đã vui vẻ đến mức sắp cười lăn lộn trong lòng rồi: [Hình như Thái sư năm nay mới hơn 60 tuổi thôi mà, sao lại tè ra quần rồi, chẳng lẽ là cơ thể có vấn đề gì sao?]

Hệ thống: [Tuổi cao là một phần, có lẽ chủ yếu là do nằm mơ thôi, ta đã kiểm tra tìm kiếm những lời Thái sư nói mớ đêm qua, hình như ông ta cứ liên tục tìm nhà vệ sinh, sau đó hình như còn tìm được nhà vệ sinh nữa.]

Lâm Mặc:…

Mọi người:…

Thái sư trong lòng sụp đổ, cái hệ thống này tại sao ngay cả lời nói mớ của người khác cũng có thể biết được chứ! Hơn nữa tại sao ngươi cứ phải để ý đến việc ta có tè ra quần hay không!

Trong triều này có nhiều người như vậy, tại sao ngươi cứ phải chọn ta!

Sự giãy giụa trong lòng Thái sư, Lâm Mặc hoàn toàn không biết, nàng đang đưa ra ý kiến của mình: [Trong lúc mơ ngủ đáng sợ nhất chính là tìm nhà vệ sinh, mà điều đáng sợ hơn cả tìm nhà vệ sinh chính là đã tìm được nhà vệ sinh.]

Mọi người trong lòng vội vàng gật đầu đồng tình, đúng là đạo lý này.

Ai mà chưa từng có một giấc mơ như vậy chứ, chuyện tìm nhà vệ sinh trong mơ thật sự rất đáng sợ, mà tìm được rồi còn đáng sợ hơn!

Tam hoàng tử nghe thấy thế thì nhíu mày, có chút không đồng tình.

“Lúc nhỏ ta cũng từng có giấc mơ như vậy mà, trong mơ cũng tìm nhà vệ sinh và còn tìm được nữa, tại sao sáng dậy ta không phát hiện mình tè dầm.”

Nghe được câu nói này của hắn ta, thái tử cạn lời nói: “Đó là vì nửa đêm ta đã dậy thay quần cho đệ rồi còn cho người thay ga giường nữa.”

Thì ra là vậy, đêm đó hắn ta đang ngủ ngon giấc, kết quả đột nhiên cảm thấy mình bị ngập nước, vừa mở mắt ra đã thấy tiểu đệ nhà mình đang nằm sấp lên người mình tè bậy.

Nghe được câu trả lời của đại ca mình, tam hoàng tử lập tức ngậm miệng lại, được rồi, thì ra không phải là hắn ta không tè dầm mà là ca ca đang thay hắn ta gánh chịu.

Lúc nhỏ tam hoàng tử rất thích bám lấy hai ca ca, ngay cả buổi tối cũng phải bám lấy hai ca ca ngủ, còn thích nằm sấp lên người ca ca ngủ, cho nên đa phần hắn ta tè dầm đều tè lên người ca ca.

Hệ thống vẫn không ngừng nói: [Ta nói cho ngươi biết này, không chỉ có Thái sư tè dầm đâu, Thiếu khanh Đại Lý Tự lần trước còn ị ra quần nữa cơ!]

Thiếu khanh Đại Lý Tự trợn tròn mắt: !!! Sao lại nói đến ta rồi!

Lần này ánh mắt của tất cả mọi người đều lén nhìn về phía Thiếu khanh Đại Lý Tự, Thái sư lúc này vô cùng cảm kích Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Ông ấy còn trao đổi ánh mắt với Thiếu khanh Đại Lý Tự: Cảm ơn ngươi đã thay ta gánh vác trách nhiệm này! Ân tình này ta nhớ kỹ rồi!

Thiếu khanh Đại Lý Tự:… Nhưng ta không hề muốn thay ông gánh vác trách nhiệm này mà! Việc của ai người nấy tự gánh vác chứ! Ta không muốn gánh vác thay ai đâu!

Hoàng đế nhìn các thần tử ở dưới, vẻ mặt có chút tê liệt, chẳng lẽ đây chính là các trụ cột của đất nước bọn họ sao! Ngay cả việc đi ỉa đi đái cũng không kiểm soát nổi! Đột nhiên cảm thấy đất nước này sắp xong rồi là sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play