Lão thái giám Lý thực sự không thể chịu được nữa, tiến lại gần nói nhỏ: “Tiểu Lâm đại nhân, chuyện này không cần phải ghi chép đâu.”
Ngay cả một cái ợ hơi cũng phải ghi lại, vậy thì một ngày phải ghi bao nhiêu thứ chứ.
Lâm Mặc có chút không hiểu hỏi: “Tại sao không cần ghi? Chuyện của hoàng thượng chẳng phải là dù lớn dù nhỏ đều phải ghi lại sao?”
Ờ… Câu hỏi này thực sự khiến Tuyên Đức Đế và lão thái giám Lý á khẩu.
Đúng là phải ghi chép, nhưng cũng không cần chi tiết đến vậy chứ, nếu để hậu nhân thấy thì thật xấu hổ.
Bạch Hiểu phối hợp với Lâm Mặc nói: [Mặc Mặc, ngươi đừng nghe bọn họ, cứ ghi đi, những thứ này đều phải ghi lại đấy, các hoàng đế thời trước đều có người ghi chép rõ ràng 12 canh giờ một ngày, ăn món gì, ăn cơm gì, mấy giờ đi vệ sinh, thời gian đi vệ sinh, thậm chí cả hình dạng phân cũng phải ghi lại, bởi vì vị hoàng đế đó rất sợ chết.]
[Nếu bị bệnh có thể dựa vào những cái này để tìm ra nguyên nhân bệnh ngay lập tức, cho nên vị hoàng đế đó sống đến 92 tuổi đấy!]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play