Sau khi Trịnh Phượng Khởi tiến cung, liền thẳng hướng thiên điện Thanh Tư, nhìn thấy thương thế của Cố Cửu Chương, ông không khỏi hít một hơi lạnh, nhịn không được thốt lên: “Người này là làm bằng sắt sao?”
Tạ Anh nghi hoặc nhìn sang, Cố Cửu Chương vẫn đang nằm sấp trên giường, để lộ cả tấm lưng, nơi xương cốt bị chém đứt trắng toát, hắn cắn chặt răng, trán đầy mồ hôi.
“Đau thì cứ kêu lên.”
Trịnh Phượng Khởi trợn mắt, sau đó tiến đến cẩn thận xem xét thương thế, vừa nhìn vừa tấm tắc: “Da thịt đẹp như thế, toàn thân tựa khối bạch ngọc dương chi, mịn màng như đậu phụ, tiếc thay, sau này trên eo sẽ lưu sẹo, dài ngoằng như con sâu.”
Ông ra hiệu cho Cố Cửu Chương, hắn miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao, nhà ta có cao khử sẹo.”
Trịnh Phượng Khởi lấy ra dụng cụ, sắp xếp ngay ngắn trên bàn nhỏ đầu giường, vẫn không quên lải nhải: “Cao khử sẹo cũng vô dụng, đừng mơ mộng, xấu thì xấu một chút, vẫn hơn làm kẻ què.”
Cố Cửu Chương cười hắc hắc: “Cũng đúng, nhờ ngài khâu khéo một chút, tại hạ vốn dựa vào dung mạo để kiếm sống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT