Mặt trời treo cao, ánh dương rực rỡ như thiêu đốt từng người nơi đây. Khoảnh khắc ấy, dường như ngay cả gió cũng ngừng thổi, tựa hồ kinh ngạc trước lời Tào thị thốt ra. Người qua lại nơi cửa ngõ thưa thớt, nhưng vài kẻ nghe được tiếng Tào thị gào to, liền dừng chân tụ tập nơi góc tường, hứng thú xem náo nhiệt.
Tào thị vừa dứt lời, lập tức cảm thấy hối hận. Bà bị kích động đến mất lý trí, buột miệng thốt ra, khiến sự việc bị đẩy lên cao trào. Bà siết chặt khăn tay, mượn động tác lau mồ hôi để che giấu tâm tư dao động.
So với sự điềm tĩnh của Tạ Anh, Vân Ngạn lại giống kẻ bị chọc trúng điểm yếu, ánh mắt sắc bén như lửa, cảm xúc dâng trào mãnh liệt, xen lẫn kinh hãi và những điều khó nói.
“Mẫu thân, người nói bậy gì vậy!”
Tào thị hắng giọng, sắc mặt lúc trắng bệch, lúc xanh tái. Vân Ngạn vốn hiếu thuận ôn hòa, nào từng dùng thái độ này nói chuyện với bà? Bà kinh hãi trong lòng, biết mình đã lỡ lời, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của đám đông, Vân Ngạn không những không bênh vực bà, còn đứng về phía thê tử cũ. Làm sao bà nhẫn nhịn được nỗi tủi hờn này?
“Sự việc đã đến nước này, ngươi còn mơ hồ! Nếu không có chứng cứ rõ ràng, ta há có thể tùy tiện vu oan cho Anh nương? Tự nhiên là có người tận mắt chứng kiến. Ban đầu ta còn muốn giữ chút tình cảm, nhưng Anh nương đóng cửa không cho vào, vậy đừng trách ta không nói lý lẽ!”
“Mẫu thân, nếu người còn xem ta là nhi tử, xin đừng nói thêm nữa.” Vân Ngạn tiến lên, thần sắc thống khổ giằng xé. Hắn nhìn Tào thị, không dám ngoảnh lại nhìn Tạ Anh, môi mím chặt, gian nan mở miệng, “Việc của ta, ta tự mình xử lý. A Anh là người thế nào, ta hiểu rõ hơn các người. Nàng tuyệt đối không…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT