Ánh sáng dịu dàng từ tứ giác chiếu đèn lụa xuyên qua lớp lụa mỏng, dừng lại trên gương mặt Tạ Anh, đôi mắt tựa điểm sơn, ẩn hiện sương mù, ánh sáng phập phồng, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, mái tóc ướt át dính sát vào thân thể, da dẻ như ngọc, mịn màng óng ánh. Dưới loan phong, một tấm chăn mỏng tùy ý che phủ, chỉ vừa tới dưới hông.
Đôi chân thon dài trắng ngần, ngón chân co chặt, móng chân còn vương giọt nước. Nàng nằm ngửa trên giường, cắn chặt môi, khẽ run rẩy. Vừa trải qua một trận, sắc mặt trắng như tuyết, trên mặt lẫn lộn mồ hôi và nước mắt, từng giọt lăn dài theo cằm.
Sau khi Chu Tuyên thốt ra câu hỏi ấy, Tạ Anh khóc càng dữ dội, vừa khóc vừa run, khiến hắn vốn định tra tấn nàng một phen nhưng nhìn bộ dạng ấy lại nhẫn nhịn, ngay cả một lời tàn nhẫn cũng không nỡ thốt ra.
Nhưng Tạ Anh dường như không cảm kích, chẳng những không đáp lời mà còn quay lưng, vùi đầu co thành một khối, im lặng rơi lệ.
Thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Đầu ngón tay trắng bệch, Chu Tuyên đứng dậy bước tới. Người kia nghe động tĩnh, rõ ràng run rẩy, cẳng chân lập tức cuộn lại, ý đồ dùng tấm chăn che kín thân thể. Nhưng tấm chăn ấy quá mỏng, che được trước ngực thì không thể che nổi phần hông, huống chi đôi chân thon dài ấy.
Chu Tuyên bật cười. Tạ Anh chỉ cảm thấy càng thêm khuất nhục, cắn chặt răng, run rẩy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT