Chiều tà buông, ngõ hẻm vắng vẻ.
Gió thổi rèm xa mã lay động, mang theo hương thơm nhàn nhạt xộc vào mũi.
Hà Quỳnh Chi ngồi nghiêng bên mép sạp, thấy Tạ Anh, lòng bất giác nhớ lại tình cảnh hôm ấy.
Hắn chưa từng nghĩ lời nói kia khiến Chu Tuyên bạo nộ, bất chấp tình nghĩa từ nhỏ, quát tháo nghi ngờ hắn. Giờ nhìn Tạ Anh, chỉ có một lời giải: Thánh nhân đối nàng không chỉ là tình cảm thuở thiếu thời, mà xen lẫn tình yêu nam nữ. Sâu đậm thế nào, Hà Quỳnh Chi không đoán ra, chỉ biết mỗi khi nhắc Tạ Anh, hắn dễ nổi giận. Năm xưa hai người chia cắt, cũng không phải bằng hữu cãi vã tầm thường. Nếu vậy, hắn không thể can thiệp chuyện của nàng nữa.
Hà Quỳnh Chi khoanh tay, rũ mi, giọng trầm thấp: “Thập nhất nương, xin lỗi ngươi.”
Tạ Anh cắn môi, chợt cong mắt cười, lấy từ thắt lưng một bình sứ, đưa qua: “Đã thêm phiền cho ngươi, ta rất áy náy. Bình thuốc mỡ này là tổ truyền Vân gia, trị thương. Ngươi về rửa sạch da, thoa lên, hai ba ngày sẽ lành.”
Nàng không yên tâm, sai người canh gần nhà Hà gia. Gã sai vặt báo, Hà Quỳnh Chi cưỡi ngựa vào cung, chạng vạng được kiệu nâng về, nàng biết chẳng lành, đã liên lụy hắn.
Trước khi chia tay, Hà Quỳnh Chi nhịn không được gọi nàng.
Do dự hồi lâu, hắn tiến tới nói: “Nếu ngươi thật muốn cứu Tạ Sở, ngoài tự mình cầu thánh nhân, không còn cách nào.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play