Tuy nói giặc cùng đường chớ đuổi, nhưng đây là hải phận của Yến Hoa, nếu không dạy cho bọn chúng một bài học, chẳng phải bọn chúng sẽ tưởng Đông Hải quận là vườn sau nhà chúng, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Hai chiếc chiến thuyền một trái một phải, đuổi theo kẹp chặt lấy chiếc thuyền đang bỏ chạy, chẳng mấy chốc đã đánh chìm thêm ba chiếc, những tên còn lại thấy vậy đều giơ tay xin hàng.
Ban đầu, bọn chúng vẫn còn xem thường Yến Hoa, cho rằng Yến Hoa không thể nào có chiến thuyền lợi hại như vậy. Nếu có, sao phải đợi đến bây giờ mới mang ra? Chẳng phải đã sớm đuổi bọn chúng ra khỏi hải phận Yến Hoa từ lâu rồi sao?
Chắc chắn là tên lính kia vì tham sống sợ chết nên mới bỏ chạy, sau khi trở về bịa chuyện để thoát tội.
Lần này, quốc vương của bọn chúng đã đặc biệt phái mười lăm chiến thuyền tinh nhuệ, mỗi chiếc đều được trang bị đầy đủ quân lính thiện chiến, am hiểu thủy chiến, định giáng cho Yến Hoa một đòn chí mạng.
Nào ngờ, kẻ bị đánh cho tơi tả lại chính là bọn chúng.
Giờ khắc này, đám người Đông Di vô cùng hối hận.
Không ngờ Yến Hoa thật sự có vũ khí lợi hại như vậy.
Biết thế này, bọn chúng đã không ngu ngốc đến đây chịu chết!
Uy lực của hỏa pháo quá mạnh mẽ, không đầu hàng chỉ có nước chết, đầu hàng nói không chừng còn có cơ hội sống sót trở về.
Còn nhảy xuống biển chạy trốn ư? Đừng đùa nữa! Thời tiết như thế này, nhảy xuống chưa được nửa canh giờ là cóng chết rồi.
Cuối cùng, quân Yến gia bắt sống hơn ba trăm tên, thu được mười chiếc chiến thuyền còn nguyên vẹn.
Tất cả tướng sĩ đều hân hoan vui mừng.
Quân Yến gia đã quen với việc Yến Khác Cẩn lập công, nên chỉ vui mừng trong chừng mực. Còn đám tướng sĩ của Đông Hải quận thì kích động đến mức không thể kìm nén, trên mặt ai nấy đều hiện rõ sự phấn khích.
Không ngờ chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, Cẩn Nam vương đã giải quyết được vấn đề nan giải khiến bọn họ đau đầu suốt mấy năm qua.
“Đại tướng quân uy vũ!”
“Uy vũ! Uy vũ!”
Yến Khác Cẩn giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng: “Đừng lơ là cảnh giác, để lại một thuyền tuần tra, những người còn lại mang theo tù binh và chiến lợi phẩm thu được về thành.”
“Tướng quân, vậy còn đám tù binh này...”
“Cứ giam giữ bọn chúng, đợi Đông Di mang vật tư hoặc kỹ thuật đến trao đổi. Nếu bọn chúng không chịu, vậy thì cũng không cần nuôi báo cô bọn chúng làm gì, cứ đưa hết đến biên quan khai hoang đào mỏ.”
“Rõ!”
…
Từ Nhân sau khi đến Đông Hải quận cũng không hề nhàn rỗi, vừa dưỡng thai vừa triệu tập các nữ quyến trong quân, chia thành nhiều nhóm nhỏ.
Một nhóm phụ trách trông coi lương thảo, tất cả lương thực được vận chuyển đến tiền tuyến đều phải qua tay các nàng, Từ Nhân mới yên tâm.
Một nhóm phụ trách nấu nướng và vận chuyển thức ăn, tất cả thức ăn nước uống của tướng sĩ đều phải do chính tay các nàng nấu nướng, vận chuyển, nàng mới yên tâm.
Một nhóm phụ trách kiểm tra lương thảo do triều đình vận chuyển đến, đảm bảo không có vấn đề gì mới chuyển đến kho lương của trạm phòng thủ.
Cuối cùng còn thành lập một nhánh nương tử quân, thay phiên tuần tra ở hậu phương, hễ thấy khuôn mặt xa lạ là phải cảnh giác ngay.
Từ Nhân đề phòng là người Đông Di, bọn họ gian xảo, ngộ nhỡ trà trộn vào gây chuyện gì, ắt sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến chiến sự tiền tuyến.
Nhưng không ngờ, kẻ khó lòng phòng bị nhất lại không phải người Đông Di, mà là nội gián.
“Phu nhân! Người xem! Trong mạt thực đậu phát hiện ra thứ này!”
Gia quyến phụ trách kiểm tra lương thảo phát hiện lương thảo do quan vận lương đưa tới có vấn đề: Trong mạt thực đậu lại bị trộn lẫn ba đậu!
Ngoài ra, gạo là gạo cũ mốc meo sinh đầy côn trùng, khoai lang thì đã thối rữa.
“Phu nhân! Có biến!”
Ngay sau đó, nương tử quân trong lúc tuần tra đã bắt được một kẻ khả nghi, lén la lén lút, sau khi bị thẩm vấn nghiêm khắc, hắn ta khai nhận là muốn nhân cơ hội bỏ thuốc mê vào giếng nước!
Hai chuyện này vừa xảy ra, các nữ quyến đều kinh hãi.
Lúc trước, khi phu nhân triệu tập mọi người thành lập phân đội nương tử quân, trong lòng họ đều không bằng lòng.
Nhà nào mà chẳng có mấy đứa trẻ, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà kiểm tra lương thảo, nấu cơm, đưa cơm, tuần tra chứ! Thay phiên nhau cũng chẳng có thời gian!
Nhưng phu quân của họ đều ở dưới trướng tướng quân, nếu không nghe lời phu nhân, lỡ như tướng quân gây khó dễ cho phu quân của họ thì phải làm sao? Vậy nên đành nhịn, dù trong lòng không vui vẻ gì.
Kết quả... lũ khốn kiếp này!