“Chẳng trách Cẩn Nam vương không nói hai lời liền khai chiến, thì ra là có thần binh lợi khí này trợ giúp. Trời phù hộ Yến Hoa ta!”
“Nghe nói Cẩn Nam vương những năm gần đây đóng quân ở Yến Quan đã chế tạo ra không ít vũ khí mới, vốn là để phòng bị Thát Tử, Nhung Di các tộc, không ngờ lần này lại dùng để đối phó với Đông Di.”
“Ha ha! Lần này xem đám Đông Di kia còn dám hung hăng nữa không!”
Phần lớn các vị đại thần đều lộ ra nụ cười vui mừng, chỉ trừ phe cánh của Thái tử.
Yến Khác Hành cũng có mặt trong triều, đầu tiên là kinh ngạc, quân Yến gia thắng trận? Sao có thể chứ! Đó chính là thủy chiến, sở trường của Đông Di, sao nhị đệ có thể...?
Rồi sau đó, sắc mặt hắn ta dần trở nên u ám.
Trước kia, hắn ta vẫn cho rằng chỉ cần nhị đệ ngoan ngoãn ở yên phận đất phong Nam Man hoang vu kia, đừng xuất hiện trước mặt hắn ta, thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm huynh đệ tốt của nhau.
Nhưng hiện tại, dù là ở Yến Quan hay Đông Hải quận, hắn ta đều có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, khiến triều thần phải chú ý, vậy sau này thì sao? Chẳng lẽ muốn trở về kinh thành cướp ngôi Thái tử của hắn ta sao?
Không! Không thể giữ hắn ta lại được nữa!
Ánh mắt Yến Khác Hành lóe lên tia hung ác, thầm hạ quyết tâm.
Đông Hải quận.
Tại trạm phòng thủ ven biển mới được xây dựng bên ngoài thành, các tướng sĩ đang hân hoan chúc mừng chiến thắng.
“Cạn ly!”
“Thống khoái!”
Bất kể là đang làm nhiệm vụ hay không, tất cả đều nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của Yến Khác Cẩn, không ai uống rượu, đề phòng quân Đông Di bất ngờ đánh úp. Lúc này, bọn họ đang uống canh đậu xanh nấu do các nữ quyến ở hậu phương chuẩn bị, nâng bát cạn ly thay rượu.
“Tướng quân, hai chiếc chiến thuyền này thật sự thuộc về chúng ta sao?”
Yến Khác Cẩn khẽ gật đầu: “Ừm. Phòng tuyến biển phía nam đã được củng cố vững chắc, cũng đến lúc phát triển sang phía đông rồi. Hai chiếc thuyền này, một chiếc dùng để phòng bị, một chiếc dùng để tuần tra. Đợi khi vật tư đầy đủ, chúng ta sẽ đóng thêm vài chiếc nữa, đều giao cho trạm phòng thủ ven biển quản lý.”
Hắn đã cho xây dựng xưởng đóng thuyền ở hai quận Mân Việt và Bách Việt, mấy năm nay, ngoài những chiếc tàu buôn thì tất cả đều được chế tạo thành tàu chiến, thay phiên nhau tuần tra dọc theo bờ biển phía nam.
Hiện tại, đám hải tặc ở vùng biển phía nam đã bị tiêu diệt hoàn toàn, cũng đến lúc dẹp yên vùng biển phía đông rồi.
“Tốt quá!”
Nghe vậy, các tướng sĩ đều vui mừng ra mặt, nụ cười rạng rỡ.
Bọn họ bưng bát canh đậu xanh, tranh nhau muốn cụng bát với Yến Khác Cẩn.
“U u...”
Từ đài quan sát được dựng tạm thời vang lên tiếng kèn hiệu, báo hiệu có tình hình khẩn cấp trên biển.
“Tướng quân?”
Tất cả tướng sĩ đều nhìn về phía Yến Khác Cẩn.
Chỉ thấy hắn bình tĩnh tháo túi thơm đeo bên hông xuống, lấy ra một chiếc kính viễn vọng bằng gỗ.
Hắn giơ kính viễn vọng lên, lẳng lặng quan sát mặt biển một lúc lâu, trầm giọng ra lệnh: “Truyền lệnh xuống, chuẩn bị nghênh chiến!”
“Rõ!”
Mọi người tuy tò mò về chiếc kính viễn vọng trong tay Yến Khác Cẩn, nhưng tình hình cấp bách, không ai còn tâm trí để ý đến chuyện khác, vội vàng chỉnh đốn đội ngũ, lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng vào vị trí.
Trong trận chiến vừa rồi, hạm đội của Đông Di bị hỏa pháo đánh chìm sáu chiếc, chiếc còn lại thấy tình thế không ổn bèn quay đầu bỏ chạy, bị lực lượng hải quân do Yến Khác Cẩn bí mật huấn luyện đuổi theo, bắt sống mười tám tên, thu được một chiếc thuyền và một thuyền hàng hóa.
Không ngờ vẫn còn có kẻ chạy thoát, sau khi quay về Đông Di đã cầu cứu viện binh.
Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng chết chưa đủ nhiều sao?
Yến Khác Cẩn cười lạnh, hất vạt áo choàng, bước lên thuyền chỉ huy, giơ cao tay ra hiệu cho các tướng sĩ chuẩn bị.
“Chuẩn bị... phóng!”
“Vút...”
Một quả đạn pháo được bắn ra khỏi nòng súng, bay theo quỹ đạo đã được tính toán sẵn, rơi trúng vào giữa hạm đội của Đông Di, "Ầm" một tiếng nổ vang trời, tạo nên cột sóng cao mười mét, ngay lập tức nhấn chìm hai chiếc thuyền.
Quân lính trên những chiếc thuyền còn lại hoảng loạn túm lấy cột buồm, nằm rạp xuống boong tàu, miệng la hét ầm ĩ.
Chẳng mấy chốc, có chiếc thuyền đã quay đầu bỏ chạy.
“Phì... nhát gan!”
Một tên lính trong quân Yến gia khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.
“Tướng quân, có nên đuổi theo không?”
“Đuổi theo!”