Đương nhiên, sau khi biết được thân phận của Lãnh Trạch Huân, ông chủ Kim nào dám tranh giành cá ngừ với hắn ta nữa, có thèm muốn bán đấu giá cũng không dám, nếu không chẳng phải là đang tát vào mặt Lãnh thị tập đoàn bên Cảng Thành sao?
Dù cho việc kinh doanh của khách sạn nghỉ dưỡng có tốt đến đâu, cũng chỉ có thể so sánh với mấy nhà hàng ở địa phương, căn bản không thể sánh bằng với gia tộc giàu có như Lãnh thị.
Ông chủ Kim lau mồ hôi trên trán, cười ha hả đứng ra hòa giải: “Tiểu Từ, cô đừng trách oan Lãnh tổng, cậu ấy là thật lòng muốn mua con cá ngừ này, vừa rồi còn nói với chúng tôi, tối nay muốn mở tiệc chiêu đãi khách. Cảm ơn thì cứ cảm ơn, làm ăn thì cứ làm ăn.”
Lúc này, Lãnh Trạch Huân đi đến trước mặt Từ Nhân, đưa cho cô một tấm danh thiếp mạ vàng và một tấm thẻ đen thể hiện thân phận: “Xin lỗi, người mua cá trong phòng phát sóng trực tiếp là cháu trai tôi, tiền tiêu vặt của nó không nhiều, ba trăm vạn tệ có lẽ là toàn bộ số tiền nó có thể dùng đến. Sau đó tôi mới biết chuyện này. Nhưng mà, Kim tổng nói rất đúng, làm ăn thì cứ làm ăn, cảm ơn thì cứ cảm ơn, sau này nếu có việc cần đến tôi, cứ việc mở miệng.”
Hà Tuyết nhẹ nhàng kéo tay áo Từ Nhân, ra hiệu cô đừng nhận thẻ đen, nhận thẻ chẳng phải là giống như các cô đang lợi dụng ân huệ sao!
Nghĩ đến người yêu ngày xưa, gặp lại nhau không những không có niềm vui trùng phùng, ngược lại còn xa cách, lạnh nhạt như vậy, cứ như thể không quen biết cô, trong lòng cô vừa tủi thân, vừa tức giận.
Cho dù cô không ra hiệu, Từ Nhân cũng không có ý định nhận thẻ đen, nhưng vẫn phải giữ thể diện, cô nhận lấy danh thiếp, còn thẻ đen thì không nhận: “Lãnh tổng khách khí rồi, chúng tôi cứu người chỉ là cầu tâm an, mọi người đều bình an vô sự là tốt rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT