Hôm sau, Hứa Chi Vũ tranh thủ thời gian đưa Hà Tích đến cửa hàng để làm thủ tục nghỉ việc, tiện thể thanh toán tiền lương. Điều nằm ngoài dự đoán chính là, quản lý cửa hàng tỏ vẻ chỉ cần sau này đừng xảy ra tình huống như hôm qua nữa thì Hà Tích không cần phải nghỉ.
Hà Tích nghe xong, suýt nữa đã gật đầu đồng ý, nhưng bị Hứa Chi Vũ kéo lại, câu trả lời đến bên môi cũng đành nuốt xuống, im lặng cau mày.
Quản lý cửa hàng còn định khuyên nhủ thêm, ông thực sự rất coi trọng Hà Tích. Dạo gần đây, nhờ khuôn mặt điển trai của Hà Tích mà doanh thu của cửa hàng tăng vọt, nếu để cậu nghỉ việc, thật sự có chút nuối tiếc.
Nhưng ông mới nói được hai câu, Hứa Chi Vũ đã trừng mắt liếc qua, ánh nhìn sắc như đạn bắn thẳng tới, khiến quản lý giật mình, lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Có lẽ vì nể công lao của Hà Tích, khi tính lương quản lý cũng khá rộng rãi, tổng cộng trả tám trăm đồng, Hà Tích nhận lấy mà mắt sáng rỡ.
Tám trăm đồng không phải là nhiều, nhưng là một con số đẹp. Đối với Hà Tích, đây là số tiền đầu tiên tự tay mình kiếm được, khiến cậu vô cùng hài lòng, cảm giác bị buộc thôi việc cũng nhờ vậy mà nguôi ngoai không ít.
Bước ra khỏi cửa hàng, Hà Tích cẩn thận nhét từng tờ tiền vào túi quần, nở nụ cười rạng rỡ. Cậu nói với Hứa Chi Vũ:
“Tiền này đợi em đổi thành tiền mới rồi đưa cho anh.”
“Đưa anh?” Hứa Chi Vũ nhìn nụ cười của cậu, trong lòng ngứa ngáy, tay cũng ngứa, không kìm được mà véo nhẹ sau gáy cậu hai cái: “Đưa anh làm gì? Em giữ lấy mà dùng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT