Phó Nhất Trác đưa Hà Tích ra sân bay, suốt dọc đường đều im lặng. Không, phải nói từ tối hôm qua, Phó Nhất Trác đã trở nên lặng lẽ, trong lòng nặng trĩu tâm sự, mặt mày ủ ê.
Chỉ đến khi sắp lên đường, Hà Tích mới nói cho Hứa Giai Kỳ biết Phó Nhất Trác cũng đến tiễn. Điều này khiến Hứa Giai Kỳ tức giận mắng Phó Nhất Trác suốt mười phút liền, hình tượng thục nữ tan thành mây khói.
Đến lúc chuẩn bị làm thủ tục, Hứa Giai Kỳ mới chịu buông tha, dặn Hà Tích không được lơ là, sân bay đông người phức tạp, phải trông chừng hành lý cẩn thận.
Khác với sự nhẹ nhõm khi ra đón, lần tiễn này, trong mắt Phó Nhất Trác toàn là luyến tiếc. Hắn ôm Hà Tích thật chặt, không chịu buông, thu hút không ít ánh mắt xung quanh.
Hà Tích vỗ vai hắn, dịu dàng nói: “Được rồi, cuối tháng tôi còn về dự đám cưới, mấy ngày nữa thôi mà.”
Phó Nhất Trác thuận thế buông tay, cổ họng nghẹn lại, cuối cùng vẫn đem vấn đề đã giày vò mình cả đêm chậm rãi hỏi ra: “Còn chuyện của Hồ Thiên… cậu tính sao?”
Thật ra mấy ngày nay Hà Tích cũng luôn suy nghĩ về chuyện này. Cậu đáp: “Còn tính sao được? Nếu cậu ấy đã kiên trì, cũng không phải không thể thử. Dù gì bao năm nay cũng là anh em, nhân phẩm của cậu ấy em hiểu rõ nhất.”
Nghe vậy, Phó Nhất Trác nghẹn ngào, ánh mắt lộ vẻ do dự. Bao lời muốn nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng, nuốt không trôi, thốt không thành, tim đau nhói từng cơn.
Thông báo lần thứ hai thúc giục hành khách nhanh chóng lên máy bay. Hà Tích vẫy tay chào, xoay người bước qua cổng soát vé. Phó Nhất Trác đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng dáng ấy dần khuất, cả người như bị rút cạn sức lực, chỉ có thể mặc cậu đi càng lúc càng xa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play