Ngươi là một ám vệ.

Ngươi đã chết.

*

Nhưng ngươi sống lại.

Ngươi trở về một giây trước khi Giáo chủ nhảy xuống vách núi.

Ngươi chớp mắt.

Đối với ngươi mà nói, thời gian trở nên tĩnh lặng.

*

Ngươi vọt lên, cơ thể nhanh hơn cả suy nghĩ.

Đợi đến khi ngươi lao đến vách núi, thời gian lại tiếp tục trôi.

*

Giáo chủ vẫn nhảy xuống.

Ngươi đá văng tên đại hiệp đang nháy mắt với sát thủ.

Ngươi nhảy xuống.

*

Đại hiệp áo trắng nằm dưới đất ôm ngực bị thương, “phụt” một tiếng phun ra một búng máu.

- Minh chủ!

Đám sát thủ cũng không còn hung hăng ép sát nữa, lập tức xúm lại đỡ hắn dậy.

- Khụ, khụ khụ... Vách núi này hiểm trở, bọn chúng cũng không sống nổi đâu.

Đại hiệp áo trắng yếu ớt thở dốc.

- Chúng ta về thôi.

*

Ngươi nhảy xuống vách núi.

Cũng may là ngươi nhảy xuống rất nhanh.

*

Ngươi nắm tay Giáo chủ.

Ngươi cắm kiếm vào vách đá, tóe ra những tia lửa nhỏ.

Giáo chủ và ngươi treo lơ lửng bên trên.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

- Sao ngươi lại ở đây!

Giọng của Giáo chủ đầy vẻ khó tin.

- Giáo chủ gặp nạn, thuộc hạ là ám vệ đương nhiên phải xuất hiện.

- Chẳng phải ta đã bảo ngươi đi Nam Cương giết Quỷ Ảnh rồi sao! Ngươi trở về làm gì!

- Giáo chủ lừa thuộc hạ.

Ngươi mím môi.

“…”

- Quỷ Ảnh đã chết từ lâu rồi.

- Vốn không có Quỷ Ảnh nào cả, Giáo chủ chỉ muốn đuổi thuộc hạ đi.

*

- Trở về làm gì, tên đầu gỗ nhà ngươi.

Giọng Giáo chủ nghẹn ngào.

- Lần này hai chúng ta chết chắc rồi.

- Không đâu.

Ngươi rút mạnh kiếm, ôm chặt Giáo chủ vào lòng.

Cả hai cùng rơi xuống.

*

Ngươi đã từng đến đây.

Để tìm kiếm Giáo chủ nhảy xuống vách núi.

*

Ngươi đã dò xét địa hình bên dưới, có rất nhiều cành cây dây leo để giảm xóc, dù ngã xuống cũng không chết được.

Cùng lắm chỉ gãy xương thôi.

*

Đương nhiên ngươi sẽ không để Giáo chủ bị thương.

Quan sát địa hình xung quanh, ngươi đá mạnh vào vách đá, mượn lực ấy ngã vào đám dây leo tự nhiên.

Ngươi nằm trên dây leo, hơi thở vẫn vững vàng.

Giáo chủ bình an vô sự.

*

Giáo chủ nằm sấp trên người ngươi, rồi ngồi dậy tại chỗ.

- Ngươi đúng là đầu gỗ.

Y thở dài lắc đầu, bàn tay xinh đẹp véo má ngươi.

- Ta bảo ngươi đi thì ngươi đừng có quay lại.

- Thuộc hạ là ám vệ của Giáo chủ. 

Ngươi nói.

Giáo chủ bị ngươi làm nghẹn họng, chọc mạnh vào ngực ngươi.

- Ngươi đó, ngươi đó.

Giọng Giáo chủ vẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vết thương trên ngực ngươi bị đè đau nhói.

Nhưng ngươi lại cảm thấy như vừa ăn một viên kẹo bọc đầy mật ong.

Thật ngọt.

*

Giáo chủ nói ra sự thật.

- Ta bị quỷ nhập.

Giáo chủ khoanh tay nhìn ngươi bận rộn nhóm lửa dọn dẹp trong hang động.

- Chắc không bao lâu nữa, ta sẽ chết thẳng cẳng. Đến lúc đó con quỷ dùng cơ thể ta để làm gì, ta cũng không can thiệp được nữa.

Ngươi dừng động tác.

- Vì vậy Giáo chủ mới đuổi thuộc hạ đi?

- Ngươi ngốc như vậy, lỡ đâu con quỷ kia lợi dụng ngươi làm gì đó, ta...

- Ngươi là ám vệ của ta.

Giáo chủ rất nghiêm túc nói với ngươi.

- Cho dù ta chết, ngươi cũng chỉ có thể là ám vệ của ta.

*

- Thuộc hạ là người của Giáo chủ. 

Ngươi nói.

Bỗng nhiên mặt Giáo chủ hơi ửng đỏ.

- Khụ khụ, đương nhiên ngươi là của ta rồi, người của ta.

Giáo chủ quay mặt đi, giọng điệu có vẻ xấu hổ không được tự nhiên.

- Mau nấu cơm đi, ta đói rồi.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

*

Dưới vách núi là một rừng cây.

Ngươi lấy kiếm xiên mấy con cá dưới suối nước, rồi tìm thêm chút rau dại và nấm không có độc.

Trời dần tối, ngươi nhanh chóng quay về.

*

Giáo chủ buồn chán tự trói tay chân mình lại.

Thấy ngươi về, y dặn dò một câu.

- Đến tối nó sẽ ra, tới lúc đó dù nó nói gì, ngươi cũng không được nghe.

Suy đi nghĩ lại, rồi bổ sung một câu.

- Cũng không được để ý tới nó.

- Vâng.

*

Ngươi lấy cành cây xiên cá và rau dại, nướng trên lửa.

Mùa này muốn tìm được cá lớn không dễ chút nào, ngươi cũng phải mò mẫm trong suối nửa ngày.

Trong rừng có thỏ và gà rừng.

Nhưng ngươi không đi săn.

Ngươi hiểu rõ khẩu vị của Giáo chủ.

Giáo chủ không thích ăn thịt.

Chỉ có cá là ngoại lệ.

*

Chẳng bao lâu cá và nấm đã nướng chín.

Ngươi không mang theo gia vị, nướng chín cũng chỉ miễn cưỡng nuốt được, chẳng ngon lành gì.

Giáo chủ động đậy bàn tay bị trói của mình, ra hiệu bảo ngươi đút mình.

Ngươi cẩn thận gỡ một miếng cá.

Lưỡi Giáo chủ luôn vô tình chạm vào đầu ngón tay ngươi, như thể mang một cảm giác tê dại nhè nhẹ.

Ngươi vẫn bình tĩnh đút thịt cho y.

Ngươi lại thấy vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Giáo chủ.

*

Có lẽ ngươi nướng dở quá nên Giáo chủ không thích?

Ngươi lặng lẽ nghĩ.

*

- Ngươi là ai. 

Giọng Giáo chủ chợt trở nên mê mang.

Động tác đút cá của ngươi chợt khựng lại.

Ngươi nhìn vào mắt Giáo chủ.

Đó không phải là Giáo chủ.

Ngươi nhận ra được.

*

Ánh mắt này giống hệt ánh mắt của Giáo chủ mà ngươi nhìn thấy trước khi chết.

Đầy mờ mịt, xa lạ, hoảng sợ.

Có lẽ lúc này còn hơi giật mình vì tay chân bị trói.

Lần này ngươi không lên tiếng, chỉ im lặng đút cá cho Giáo chủ.

*

Giáo chủ quay mặt đi, tránh né.

Ngươi cố chấp giơ miếng cá lên.

Đây là cơ thể của Giáo chủ.

Giáo chủ vẫn chưa ăn no.

Ngươi không thể để Giáo chủ bị đói.

* ( truyện trên app T•Y•T )

- Ngươi muốn làm gì! 

Giáo chủ hét lớn với ngươi.

- Thả ta ra!

Vẻ hoảng loạn này không hề giống Giáo chủ chút nào.

*

Ngươi cảm thấy người này không có tư cách được gọi là Giáo chủ.

Cho dù hắn khoác lên mình lớp da của Giáo chủ.

*

Thế gọi hắn là kẻ giả mạo vậy.

Ngươi vừa giơ miếng cá vừa nghĩ.

*

Ngươi lại đưa miếng cá đến miệng hắn.

- Ăn.

Hắn bực bội nhìn ngươi, cuối cùng vẫn phải chịu thua mà ăn.

Ngươi thấy vẻ mặt hắn thay đổi, lập tức nôn ra.

- Thứ gì mà khó ăn vậy, chẳng có mùi vị gì hết.

Ngươi không trả lời hắn, tiếp tục gỡ miếng cá khác.

Lần này dù nói gì hắn cũng không chịu ăn.

*

Ngươi rầu rĩ nhìn tên giả mạo này.

Hắn mím chặt môi, quay mặt sang một bên.

Thái độ từ chối rất rõ ràng.

Ngươi hết cách, dù sao cũng không thể bẻ miệng hắn ra.

Đây là cơ thể của Giáo chủ.

Ngươi không nỡ.

*

Ngươi giơ tay đánh ngất hắn.

Cơ thể Giáo chủ mềm nhũn ngã vào lòng ngươi.

Cơ thể ngươi chợt cứng đờ.

Chầm chậm, ngươi ôm Giáo chủ, dụi mặt vào cổ y.

*

Ngươi cởi sợi dây thừng thô không biết Giáo chủ kiếm đâu ra để tự trói mình.

Giáo chủ ngủ say, gương mặt điềm nhiên.

Đẹp đến mức làm say lòng người.

Ngươi đau lòng xoa cổ tay ửng đỏ của y, vận công khơi thông kinh mạch cho y.

*

Ngươi nhìn miếng cá cuối cùng trên tay, không đút cho y.

Nghĩ ngợi một chút, ngươi ngậm miếng cá đó vào miệng.

Ngươi nâng mặt Giáo chủ lên.

Khẽ hôn xuống.

*

Ngươi dùng môi lưỡi đẩy nhẹ miếng cá vào miệng y.

Thái độ vô cùng thành kính.

*

Dường như cảm động trước sự thành kính của ngươi.

Giáo chủ chợt vươn tay giữ gáy ngươi, bá đạo quấn lấy lưỡi ngươi không buông.

Ngươi luống cuống buông hai tay đang nâng mặt Giáo chủ.

Ngươi nghe Giáo chủ khẽ thì thầm bên tai ngươi một câu.

- Cá này ngọt quá.

*

- Cá không có mùi vị. 

Ngươi nói.

Giáo chủ lại tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play