002 + 003: Tam Thẩm và Nhị Thẩm
(bản gốc 2 chương tách ra nhưng mình ghép hai chương lại cho liền mạch)
Đinh Điền thừa kế toàn bộ tài sản của chi tộc Đinh gia này, bao gồm tiền tiết kiệm, đất đai và nhà cửa.
Nhà của Đinh Điền là ngôi nhà ngói ba gian bằng gạch xanh khang trang, hai gian phụ hai bên cùng khu vườn rau rộng khoảng bốn năm mẫu xung quanh, trong vườn còn trồng hai cây hạnh và một cây mận.
Phía sau vườn dựa vào bức tường phía bắc có chuồng heo, chuồng gà, vịt lồng, thỏ lồng cùng chuồng trại gia súc.
Chỉ có điều trước kia nuôi gà vịt ngỗng chó heo, giờ chỉ còn lại con chó già giữ cửa, số còn lại đều bị nhị thẩm tử và tam thẩm tử đem về nhà họ nuôi. Vì đang để tang cha nên kiêng ăn mặn, hàng ngày họ thường mang các món trứng cho Đinh Điền, hoặc tích cóp bán lấy tiền mua đồ chay bồi bổ cho cậu.
Giờ đã mãn tang, thật tốt biết bao được ăn mấy bữa thịt.
Còn Đinh Điền thì rất thích cuộc sống nông thôn này. Thuở nhỏ cậu từng sống những ngày tháng tự trồng rau tự ăn như vậy, sau này... toàn phải ra chợ mua thức ăn, chẳng biết người ta trồng bằng gì, nhắm mắt nuốt vào bụng.
Nhà Đinh Điền còn có hai con trâu cũng bị nhị thúc, tam thúc đem về chăm sóc, chỉ để lại cho cậu nuôi hai con heo nhỏ cho đỡ buồn.
Đinh Điền còn sở hữu 50 mẫu ruộng cạn, hàng năm trồng các loại như lúa mì, kê... Vì gia đình thuộc dạng lao đầu nhi (hộ nghèo được miễn thuế), nên hoa màu thu hoạch đều là lãi ròng.
Chỉ là lúc còn để tang, tiền nhiệm còn nhỏ nên 50 mẫu này do nhị thúc và tam thúc trồng giúp. Giờ đã mãn tang, ruộng đương nhiên phải trả lại, nhưng không biết cháu trai tính sao?
Sắp sang xuân rồi, phải chuẩn bị hạt giống, cày bừa, đợi trận mưa đầu mùa là gieo hạt.
"Nếu cháu không muốn cho thuê thì cứ để nhị thúc và tam thúc trồng tiếp." Nhà tam thẩm tử đông người, thuê vài đứa ở giúp cháu trai cày cấy cũng chẳng sao, tiện tay mà.
"Cháu hiểu rồi, tam thẩm tử, để cháu suy nghĩ đã!" Đinh Điền ăn sáng xong đứng dậy vận động gân cốt, thực ra là đi dạo quanh vườn.
Chủ nhân thân xác này vì bị hủy hôn lại bị người ta bôi nhọ, tức giận quá mà đột tử. Thân thể cũng vì để tang nên không được khỏe mạnh, giờ nhìn chẳng có sức lực của trai làng. Nhiệm vụ đầu tiên của Đinh Điền là phải dưỡng cho khỏe.
Từ khi tỉnh lại, cậu chẳng khóc lóc om sòm, rất ngoan ngoãn. Thân thể mới là vốn liếng, không có sức khỏe thì dù gia tài triệu bạc, tương lai huy hoàng cũng vô nghĩa.
Việc đồng áng thì cậu không làm nổi. Một mình, thân thể mới 15 tuổi, làm sao cày cấy? Cậu chỉ chơi game nông trại, thật sự sống bằng nghề nông chắc đói chết.
Hơn nữa cậu thấy làm lao đầu nhi cũng không tệ, vốn là nghề cũ của mình.
Dù ban đầu cậu định thi vào ngành hình cảnh, nhưng thể lực không đạt nên bị loại.
Thành tích thi rất tốt nên trường xếp vào ngục giam làm cảnh ngục.
Tam thẩm tử thu dọn bát đũa, mang theo quần áo thay. Đồ lót thì cậu ngại nên tự giặt, còn quần áo ngoài phải phiền hai vị thím.
Tam thẩm tử vừa đi, nhị thẩm tử đã tới, dẫn theo con gái lớn Đinh Quế Hoa.
Quế Hoa 13 tuổi, con đầu của nhị thẩm tử. Ở hiện đại, 13 tuổi còn là học sinh trung học, bị cấm yêu đương. Còn ở đây, 13 đã là thiếu nữ, bắt đầu xem mắt. Nhưng vì Đinh Điền bị hủy hôn nên nhị thẩm tử chưa kịp xem chồng cho con gái, vội chăm sóc cháu trai.
****
"Sáng nay ăn có ngon không?" Nhị thẩm tử hỏi han đủ điều: "Tối qua ngủ thế nào?"
"Cháu ổn ạ." Đinh Điền hơi ngượng, trước giờ chưa ai quan tâm mình thế.
"Thế là tốt. Quế Hoa, đi múc nước, quét nhà, lấy giẻ lau cho mẹ!" Nhị thẩm tử tới dọn dẹp. Một đứa 15 tuổi biết làm gì?
Ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp thế này là nhờ hai vị thím thường xuyên qua dọn, mang theo con gái nhị thẩm tử là Quế Hoa và con gái tam thẩm tử là Trà Hoa.
Hai cô gái này là hậu duệ nữ duy nhất của họ Đinh.
Nhà nhị thẩm tử có Quế Hoa (13), Đinh Ất (10), Đinh Cát (6). Nhà tam thẩm tử có Đinh Khả (12), Trà Hoa (10), Đinh Thành (3).
"Để cháu làm!" Đinh Điền không nỡ nhìn học sinh trung học múc nước rửa mặt hay quét nhà giúp mình, thấy áy náy.
"Không cần đâu đại đường ca. Anh ra ngoài đi dạo đi, quét nhà bụi bặm lắm." Quế Hoa không hiểu lòng anh, chỉ nghĩ anh vừa khỏi bệnh nặng. Mấy hôm trước bố còn lén đi xem quan tài, mẹ khóc thầm, tam thẩm tử mắng nhà kia đồ vô lại.
Lũ trẻ sợ anh chết nên ngày nào cũng chạy qua xem anh còn thở không.
Giờ anh khỏe mạnh, chúng mừng không kịp, đâu để anh làm việc?
"Ừ, ra ngoài đi dạo đi. Không có việc gì thì qua nhà thôn trưởng nói chuyện." Nhị thẩm tử cũng lo ruộng đất của cháu.
Đứa trẻ mãn tang rồi phải gánh vác gia đình. Họ có thể giúp nhưng nó phải tự đứng lên, không để người ngoài chê cười.
"Vâng ạ. Nhị thẩm tử và Quế Hoa khát thì ra bếp có nước sôi." Giờ là tháng giêng, trời còn lạnh, bếp không dám tắt lửa: "Cháu đi cho heo ăn."
Trong chuồng còn hai con heo lớn.
"Đi đi!" Nhị thẩm tử đã bắt đầu lau bàn.
Trà Hoa đang gấp chăn màn...
Thức ăn cho heo sáng nay tam thẩm tử đã nấu sẵn. Để heo mau lớn, nhà quê không thiếu củi, nấu chín thức ăn heo thích hơn, trời lạnh cũng đỡ bệnh.
Thức ăn là cỏ heo phơi khô mùa thu, nấu với nước vo gạo (để có vị đạm), thêm cám mì trộn thành dạng hồ.
Nhìn hai con heo mặt béo tai to trong chuồng, Đinh Điền sờ cằm. Hai con này là lúc cha mất, nhị thúc và tam thúc mỗi người tặng một con để cậu có việc làm, khỏi nghĩ ngợi. Nhưng nguyên chủ nuôi heo vẫn buồn, đọc nhiều sách vở để giải khuây.
Có lẽ từ nhỏ sống với cha, cha mất chịu đả kích nặng, mãn tang lại bị hủy hôn nên mới chết.
Nhưng hai con heo này béo tốt quá. Đoan Ngọ tới nên giết thịt chăng?
Đinh Điền đứng ngoài chuồng heo vuốt cằm tưởng tượng... chảy nước miếng.