Ngày thứ hai, buổi sáng sớm.

“Dạo này công việc cảm giác thế nào?”

Liễu Văn rót hai ly trà nóng, trong đó một ly được cô đặt trước mặt Thích Bạch Sương.

“Cảm ơn trưởng phòng Liễu,” Thích Bạch Sương đón lấy ly trà, “Công việc ở phòng thư giãn nhẹ nhàng hơn tôi tưởng nhiều.”

Cô hơi do dự nói tiếp: “So với những gì tôi tưởng tượng, thật sự nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Dù công việc nhàn nhã dễ chịu, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác bất an, lơ lửng như có gì đó treo trên đầu.

Nhìn ra vẻ nghi hoặc của cô, Liễu Văn giải thích: “Phòng thư giải chỉ mở ra cho Đặc Chiến Tổ, cho nên em thấy đấy, em không cần hẹn trước thông đạo.”

Cô đưa cho Thích Bạch Sương mấy tấm ảnh chụp màn hình sảnh lớn của bộ hậu cần.

Thông thường, phòng thư giãn hướng đến toàn bộ lính gác của đảo Thiên Không. Các lính gác sẽ dùng điểm cống hiến để đổi số lượng hạn mức thuốc dẫn đường hoặc đến sảnh lớn xin dẫn đường thư giãn. Nhưng muốn xin được thư giãn thì phải xếp hàng hẹn trước, sau khi xếp thành công cũng chỉ được một lần không quá mười phút.

Thích Bạch Sương hỏi: “Có thể cho tôi hỏi vì sao không cần hẹn trước không?”

“Bởi vì năng lực đặc thù của em, và cũng vì tình huống đặc biệt của Đặc Chiến Tổ.”

Giọng nói và nét mặt của Liễu Văn không mang chút cảm xúc đặc biệt nào, cô chỉ như người ngoài đứng xem mà bình thản kể lại: “Chắc em cũng đại khái hiểu rõ tình hình bản thân mình. Còn Đặc Chiến Tổ… vốn không có dẫn đường muốn gặp.”

“Dẫn đường có quyền từ chối làm thư giãn cho lính gác, thậm chí có thể vĩnh viễn kéo lính gác vào danh sách đen.” Liễu Văn nhấp một ngụm trà làm ẩm môi, “Lính gác của Đặc Chiến Tổ tinh thần không ổn định, tính tình nóng nảy cực đoan, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho dẫn đường. Hơn nữa trước kia từng xảy ra một số chuyện, khiến họ bắt đầu bị đa số dẫn đường từ chối. Ngược lại, bản thân họ cũng mang thái độ dửng dưng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”

Thậm chí, họ còn né tránh, bài xích dẫn đường — như thể đang ôm lấy cái chết, biết rõ làm thế thì chẳng thể sống sót đến khi giải nghệ, nhưng vẫn cứ mặc kệ.

Nói thẳng ra, Đặc Chiến Tổ là một đám điên.

Lần đầu tiên, trong lời nói của Liễu Văn xuất hiện cảm xúc cá nhân, một sự chán ghét thoáng hiện lên trong mắt cô.

Có thể dùng từ ngữ hơi nặng, nhưng không thể phủ nhận, đó là cách Liễu Văn bày tỏ sự quan tâm dành cho cô.

Thích Bạch Sương gật đầu: “Vâng, trưởng phòng Liễu.”

Liễu Văn khôi phục lại vẻ bình thường: “Cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với đội trưởng tiểu đội, có lẽ không lâu nữa em sẽ được ra ngoài cùng tiểu đội.”

Cô chủ động hé lộ chút thông tin.

Đóng quân dẫn đường phần lớn là cấp A, mà chỉ cần thức tỉnh trở thành dẫn đường thì bắt buộc phải vào đảo Thiên Không. Gần trăm năm nay, chưa từng xuất hiện dẫn đường dưới cấp B. Vì tình huống đặc biệt của Thích Bạch Sương, cộng thêm việc Đặc Chiến Tổ khó bồi dưỡng, cấp trên dự tính đặt cả Đặc Chiến Tổ dưới danh nghĩa của cô.

Điều đó có nghĩa là, nếu lần đầu tiên ra ngoài cùng tiểu đội mà không xảy ra dị thường, đảo Thiên Không sẽ hoàn toàn gỡ bỏ giám sát, và cô sẽ được hưởng toàn bộ quyền lợi của một dẫn đường.

………

“Dẫn đường Thích?”

Thích Bạch Sương nghe tiếng quay đầu, người lính gác kia đẩy cửa bước vào, trên người chỉ mặc chiếc áo bó màu đen.

Hắn vừa từ sân huấn luyện trở về, người đầy mồ hôi và mùi máu. Thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, làn da khỏe khoắn màu tiểu mạch, cánh tay trần rắn chắc, cơ bắp nổi bật đầy sức mạnh.

Nhưng đập vào mắt nhất chính là, cơ ngực phồng lên quá mức.

Thích Bạch Sương âm thầm đánh giá vóc dáng hắn ta, trong lòng tán thưởng — quả thật phóng khoáng hào sảng, đàn ông như thế ai mà không thích chứ?

Người đàn ông cười nhe răng như dã thú: “Tí Quang Tiểu Đội, Thánh Thiên Tích.”

“Cũng là đồng đội của Vu Tá.”

Ra là đến tìm việc.

“Đồng đội lính gác Vu Tá…” Thích Bạch Sương hơi chần chừ, “Tình hình cậu ấy hiện giờ thế nào?”

Thánh Thiên Tích nhếch môi: “Cô đoán xem?”

Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, hai cánh tay dài duỗi ra đặt lên lưng ghế, hơi ngả người ra sau, mái tóc đen lộn xộn dựa vào, động tác có chút lười nhác.

“Dị biến giá trị chưa vượt quá 80%, nhưng nửa người đã dị hóa.” Trong mắt màu nâu của Thánh Thiên Tích thoáng hiện tia u ám, “Bị nhốt trong phòng giam cả nửa ngày không nhúc nhích, tối qua đột nhiên phát điên phá hủy toàn bộ máy theo dõi.”

Thích Bạch Sương hỏi: “Khi bị giam không phải cậu ấy vẫn còn lý trí sao?”

“Nữu Nhân Lan nói cậu ấy chỉ bị giám sát mười ngày,” Thích Bạch Sương cụp mắt, “Còn… đeo vòng trói buộc.”

Đôi mắt màu nhạt, hơi ảm đạm khóa chặt lấy Thích Bạch Sương: “Đúng, lúc mới vào vẫn ổn, nhưng chỉ ở phòng giam chưa đầy một ngày đã bắt đầu nổi điên. Đồng đội bọn tôi thì lo sốt vó lên.”

“Chúng tôi là lính gác, nhưng lại chẳng làm được gì, nên đội trưởng Cát Nhĩ Đan đành phải phái tôi đến tìm dẫn đường Thích.”

Miệng thì nói lo lắng, nhưng trong giọng lại chẳng nghe ra chút cảm xúc lo lắng nào.

“Anh tìm tôi, tức là nghĩ tôi nhất định có thể giúp gì đó cho Vu Tá.” Dù đã nhìn ra Thánh Thiên Tích chỉ làm qua loa, nhưng Thích Bạch Sương vẫn nghiêm túc, “Chỉ cần tôi có thể làm, tôi đều sẵn sàng thử.”

Vu Tá, quả thật là kiểu người cô rất thích.

Thánh Thiên Tích bật cười khẽ, bị cô nhìn thấu rồi. Hắn ta gãi gãi sau gáy, nơi có một vết sẹo dữ tợn: “Dẫn đường Thích hiện giờ dứt khoát vậy, lát nữa cũng đừng hối hận nhé.”

Cơ bắp hắn ta căng lên theo động tác, chiếc áo bó căng phồng.

Thích Bạch Sương quả quyết: “Tôi sẽ không hối hận.”

Không một chút do dự, cũng không vì thái độ của hắn ta mà mất kiên nhẫn hay cáu kỉnh.

Bề ngoài nhìn có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng thật ra lại bình tĩnh, thành thục, khiến Thánh Thiên Tích ngứa răng.

—— Muốn xé nát cô.

Thánh Thiên Tích nói: “Chỉ dẫn đường mới được phép thăm hỏi lính gác trong phòng giam. Cho dù người khác có cầm nút khống chế vòng trói buộc, cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.”

Bọn họ có biết chút ít về căn bệnh kỳ quái của Vu Tá, đội trưởng Cát Nhĩ Đan đoán lần này tình hình của cậu ấy khá nghiêm trọng.

Thích Bạch Sương là dẫn đường, lại còn là người hiếm hoi không bị Vu Tá bài xích, nên tiểu đội Tí Quang mới tìm đến cô.

Sắc mặt Thích Bạch Sương không đổi, vẫn giữ dáng vẻ ung dung, tự nhiên.

“Cậu ấy bị chứng khát da.” Thánh Thiên Tích hứng thú muốn xem cô hoảng loạn thất thố, “Tức là khao khát được vuốt ve, khát vọng tiếp xúc da thịt với người khác — một loại bệnh kỳ lạ.”

“Dẫn đường Thích sau khi vào, e là phải tự mình dỗ dành cậu ấy mới được.”

Nhưng không như anh ta mong muốn, Thích Bạch Sương chỉ bình tĩnh đáp: “Tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ.”

Có phải đây là giới hạn cốt truyện?

Nhưng Vu Tá thật sự rất hợp gu cô.

Thánh Thiên Tích đứng dậy: “Tôi đi cùng.”

Đúng là một người kỳ quái.

Hắn ta nhìn bóng dáng cô gái đi phía trước, thầm cười nhạt trong lòng.

………

Dưới sự nhắc nhở và giúp đỡ của Thánh Thiên Tích, Thích Bạch Sương thuận lợi lấy được giấy thông hành, cầm thiết bị khống chế, đứng trước cánh cửa đen kịt, chờ tiến vào phòng giam.

Người canh gác quan tâm dặn dò: “Hệ thống giám sát trong phòng giam đã bị phá hỏng, không thể theo dõi tình hình bên trong theo thời gian thực, cũng có nghĩa là chúng tôi không thể kịp thời nắm bắt trạng thái của lính gác bên trong.”

“Vì vậy, chỉ có thể nhờ dẫn đường Thích chú ý cẩn thận. Nếu người bên trong nổi loạn, nhấn nút khống chế là có thể lập tức chế phục.”

“Mọi thứ đều lấy an toàn của dẫn đường Thích làm trọng.”

Dưới tình huống không biết Thích Bạch Sương không có tinh thần thể, người canh gác gần như mang một niềm tin tuyệt đối dành cho dẫn đường.

Dẫn đường không chỉ là thuốc trấn an cho lính gác, mà còn có thể dễ dàng xâm nhập vào tinh thần vực của lính gác, đánh tan tinh thần thể săn mồi.

Thích Bạch Sương khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

Đột nhiên, Thánh Thiên Tích tiến lên nửa bước, gỡ xuống một sợi tóc dài rơi trên cổ áo sau của cô, thưởng thức trong tay: “Không cần cảm ơn, tôi giúp cô gỡ tóc xuống.”

Hắn ta giơ sợi tóc đen ra trước mặt cô, rồi nhấc chân dài, khoanh tay trước ngực dựa vào tường: “Tôi sẽ chờ cô ở ngoài.”

Quay đầu liếc nhìn anh một cái, Thích Bạch Sương nhấc chân bước vào, đẩy cánh cửa thứ nhất.

Khi cánh cửa đầu tiên khép lại hoàn toàn, chút ánh sáng cuối cùng cũng bị nuốt chửng, tầm nhìn chìm vào bóng tối. Cánh cửa thứ hai từ từ nâng lên, cho đến khi hoàn toàn mở ra, bên trong phòng vẫn tối đen không thấy năm ngón tay.

Trong bóng tối tĩnh lặng, nhịp tim và tiếng hít thở của Thích Bạch Sương trở nên rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.

“Vu Tá, lính gác?” cô khẽ gọi.

Không có tiếng đáp, trong phòng giam dường như chỉ còn một mình cô.

Cô bật quang não, phát ra chút ánh sáng yếu ớt, chỉ đủ chiếu sáng phạm vi vài bước chân, nhưng thế cũng đủ rồi.

Vòng qua chiếc bàn nhỏ, Thích Bạch Sương cẩn thận lần mò đi tới, cuối cùng dừng lại trước giường.

Dưới ánh sáng mờ, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng người cuộn tròn trên giường, cả người vẫn kín mít trong chăn. Thích Bạch Sương nghi hoặc gọi thêm một tiếng.

Vu Tá vẫn không phản ứng.

Do dự vài giây, cô quyết định kéo chăn lên, kiểm tra tình hình anh ấy.

Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải dùng sức, nhưng lúc ra tay lại ngoài dự đoán nhẹ nhàng, chỉ cần hơi kéo là chăn đã hé ra một góc. Và ngay lúc đó, cô đối diện với một đôi mắt rắn sáng rực.

Dưới ánh đèn lờ mờ, chàng trai nằm nghiêng, trên trán, gương mặt, cổ bên sườn đã mọc lên từng mảng vảy đen, nhưng điều đó không khiến cậu ta trở nên xấu xí hay quái dị. Làn da quá tái nhợt, lớp vảy đen kỳ lạ, đồng tử dựng thẳng màu vàng đẫm máu, cùng chiếc lưỡi chẻ đỏ tươi — tất cả hòa quyện lại tạo nên một vẻ đẹp phi nhân loại, vừa kinh tâm động phách vừa mê hoặc.

Vu Tá nhìn chằm chằm Thích Bạch Sương, không tấn công, cũng không từ chối bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve trán mình.

Theo hơi ấm từ lòng bàn tay lan tỏa, hương thơm ấm áp quanh quẩn khắp không gian, len lỏi vào cơ thể hắn.

Làn da trên trán lạnh buốt khiến Thích Bạch Sương giật mình, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lạnh mềm, hơi ướt cọ vào mu bàn tay cô.

“Tê tê ~”

Vu Tá chống tay ngồi dậy, chăn rơi xuống thắt lưng, một cái giãn người, chiếc đuôi rắn dài khỏe khoắn trườn ra, buông thõng xuống đất. Cậu ta thưởng thức hương vị của Thích Bạch Sương, cơn nguy hiểm ngủ đông bắt đầu trỗi dậy.

Thì ra “nửa người dị hóa” mà Thánh Thiên Tích nói là như thế này, Thích Bạch Sương thầm tán thưởng, thậm chí còn có chút yêu chiều — giống như đang ôm lấy thú cưng nhỏ mà mình yêu thích.

Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của Vu Tá, cảm nhận hắn run rẩy, hưởng thụ cảm giác không muốn rời xa.

Chiếc đuôi rắn từ từ trườn xuống bắp chân, luồn vào dưới lớp váy, quấn quanh áp sát, khiến cô hưng phấn.

Thích Bạch Sương dịu dàng nói nhỏ: “Vu Tá, lính gác… anh rất cần trấn an, đúng không?”

“Phải nói ra nhé, phải trả lời tôi đấy.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play