Chương 1
“Tinh thần lực cấp D+, tinh thần thể chưa thức tỉnh, chưa đủ điều kiện để trở thành dẫn đường, nhưng năng lực xoa dịu cho lính gác lại có thể sánh ngang cấp B dẫn đường.”
“Kết quả kiểm tra chưa phát hiện dị thường ở thân thể hay tinh thần vực, có khả năng là dẫn đường tiềm ẩn chưa từng được phát hiện. Kiến nghị đưa vào theo dõi.”
Trưởng phòng y tế lật xem tư liệu cá nhân của Thích Bạch Sương một cách bình thản, sau đó ngẩng đầu nhìn người đang ngồi đối diện.
Thích Bạch Sương, ngồi đối diện, vóc người cao gầy, khuôn mặt thanh tú mang vẻ đẹp kinh diễm. Dáng vẻ dịu dàng mềm mại khiến cô không hề có chút cảm giác khó gần, trái lại càng khiến người khác sinh thiện cảm.
Trưởng phòng y tế Liễu Văn thầm nghĩ, rất hiếm gặp kiểu mỹ nhân cổ điển như vậy. Vì không phải lính gác hay dẫn đường, cô cũng khó tưởng tượng được vì sao trong hồ sơ lại viết “có lực hấp dẫn kỳ lạ đối với lính gác”, nhưng điều mà cô đồng tình là, dù không xét tới mối liên hệ giữa lính gác và dẫn đường, Thích Bạch Sương cũng là người khiến người khác bị thu hút một cách tự nhiên.
“Ba ngày huấn luyện đã kết thúc. Ngày mai cô sẽ bắt đầu phụ trách một phòng xoa dịu riêng.”
Giọng Liễu Văn trầm xuống: “Lính gác có giá trị dị biến cao thường rất nguy hiểm. Nếu phát hiện tình huống bất thường, lập tức nhấn chuông báo động là lựa chọn đúng.”
Thích Bạch Sương đặt tay lên đầu gối, cười khẽ bằng đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc: “Cảm ơn trưởng phòng Liễu đã nhắc nhở.”
Sau một vài dặn dò cuối cùng, buổi trò chuyện kết thúc.
Thích Bạch Sương – người không hợp với dẫn đường, lính gác, thậm chí cả thế giới này – vốn dĩ là người đến từ thế giới khác.
Thích Bạch Sương, nữ, 27 tuổi, mang thân phận “Hải Đường” bước vào thế giới này. Theo dự định, cô sẽ xuyên vào một tiểu thế giới tuyến chính, phiêu lưu trên đường cao tốc, khám phá những mối quan hệ giữa các nhân vật.
Nhưng đúng lúc cô chuẩn bị “ra đời”, ý thức thế giới bất ngờ xảy ra biến động lớn, đẩy cô lệch khỏi kịch bản ban đầu, đưa đến một thế giới tuyến phụ chưa hoàn thiện – Trạm canh gác Ất – nữ thế giới.
Kịp thời chuẩn bị cho cô thân phận mồ côi tầng lớp hồ sơ sơ sài, đưa cô đến đảo Thiên Không, rồi… ý thức thế giới liền biến mất.
…
Đối với việc này, Thích Bạch Sương chỉ có thể cảm thấy vui mừng. Không bị ép đi theo kịch bản, không cần giả vờ giao tiếp với những nhân vật khó ưa, ngoại trừ thân phận “nữ chủ Hải Đường” với vài buff đặc biệt, cuộc đời này của cô có thể xem như hoàn mỹ.
Dù sao thì, không có đối lập, cũng sẽ không có tổn thương.
Hiện tại, thế giới của Thích Bạch Sương xoay quanh “Dị chủng xâm lấn” và “Trạm canh gác”.
Từ 400 năm trước, không gian xuất hiện khe nứt, dị chủng xâm nhập, loài người bắt đầu thức tỉnh tinh thần lực. Dựa trên đặc điểm của tinh thần lực, người ta phân loại thành hai hệ: lính gác và dẫn đường.
Lính gác có thể chất vượt xa người thường, thậm chí đột phá giới hạn thân thể con người, nhưng điểm yếu là tinh thần vực cực kỳ dễ sụp đổ. Nếu không được dẫn đường xoa dịu, lính gác có giá trị dị biến cao sẽ dần mất lý trí, cuối cùng bị dục vọng giết chóc điều khiển, biến thành quái vật.
Số lượng lính gác và dẫn đường chênh lệch cực lớn. Dẫn đường ít hơn rất nhiều, tỷ lệ có thể đạt đến một dẫn đường trên ba vạn lính gác. Dẫn đường là tài nguyên chiến lược quý giá. Dược vật dành riêng cho dẫn đường là vật tư chữa bệnh không thể thiếu, khiến lính gác cũng không dám coi thường.
Theo như Thích Bạch Sương biết, trên đảo Thiên Không hiện tại chỉ có bốn dẫn đường – tính cả cô. Vì dẫn đường quá quý giá, cô mới có thể thuận lợi được đưa vào đây, nhưng cũng chính vì vậy, cô – một dị loại – bị cấm tiếp xúc với các dẫn đường khác.
Thích Bạch Sương thở dài. Quan hệ giữa lính gác và dẫn đường cô không mấy quan tâm, điều cô lo lắng là nếu không tìm được người thư giải, vườn hoa trước ký túc xá của cô sẽ thật sự không cứu vãn nổi.
Đi qua hành lang hình chữ thập, có người sượt qua cô. Người đó có đôi mắt xanh u ám, vô tình liếc nhìn cô, ánh mắt chỉ dừng lại trên bóng lưng Thích Bạch Sương vài giây.
Hai ngày đầu sau khi nhận chức, mọi chuyện diễn ra nhẹ nhàng ngoài dự đoán. Không có lính gác đến tìm thư giải. Những đối tượng thực nghiệm trước đó là Nhã Gia và Berkeley cũng vì nhiệm vụ chưa hoàn thành nên chưa quay lại.
Đã 10 giờ sáng. Có vẻ hôm nay lại là một ngày “ngồi mát ăn bát vàng”.
Vừa pha cho mình một ly trà ô long hương đào, Thích Bạch Sương liền nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, có quy luật. Cô đặt ly trà xuống: “Mời vào.”
Cô đứng dậy tiếp đón, vừa ngẩng đầu thì thấy người tới là một nam nhân cao lớn, khoảng 1m9, cổ dài, gân xanh nổi lên. Vai rộng, eo thon bất thường được bó chặt bởi dây đai thuộc da. Dù so với các lính gác khác có vẻ gầy hơn, nhưng vẫn không thể che giấu khí tức âm u nguy hiểm toát ra từ người hắn.
Gương mặt nam nhân tái nhợt nhưng tuấn tú, môi mỏng nhạt màu, đôi mắt dài hẹp, tròng mắt vàng nhạt pha chút đỏ. Chỉ cần liếc nhìn hắn trong nháy mắt cũng khiến người khác cảm thấy rùng mình.
Thích Bạch Sương vẫn bình tĩnh hỏi: “Anh đến để thư giải?”
Người đàn ông không nói gì, ánh mắt vô cảm khóa chặt trên người cô, lạnh lẽo và yên tĩnh.
Thích Bạch Sương hơi do dự: “Anh là lính gác?”
Cô nghĩ có lẽ hắn đang không khỏe nên mới im lặng như vậy, liền bước lên vài bước định đỡ hắn ngồi xuống.
Cô nhẹ nhàng kéo tay hắn, nhưng người kia không động đậy. Thích Bạch Sương ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
“Vu Tá.” Người đàn ông mở miệng, giọng nói trầm thấp, lưỡi đỏ sẫm thè nhẹ ra kèm âm thanh nhỏ như tiếng tê tê. “Thích dẫn đường, cần thư giải.”
Thì ra là rắn.
Vậy tinh thần thể của hắn đâu?
Cảm giác máu lạnh bò sát bắt đầu từ mắt cá chân trườn lên, từng vảy lạnh lẽo cọ sát vào da thịt khiến Thích Bạch Sương cúi đầu nhìn. Một con rắn đen dài hơn một mét, mang theo vòng vằn vàng đang chậm rãi bò lên chân cô.
Cơ thể khựng lại trong chốc lát, Thích Bạch Sương nhíu mày, gọi tên hắn: “Nó…”
Cô đạp lên đuôi con rắn còn đang bò, cắt ngang phân nửa thân thể nó. Trong mắt Vu Tá hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức thu hồi tinh thần thể, nuốt tiếng rên đau xuống. Trên cổ hắn xuất hiện vảy đen mờ.
Vu Tá cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi.”
Khi nói, đầu lưỡi rắn bắt được hương thơm ngọt ngào. Vu Tá không phân tích thông tin từ mùi hương đó, nhưng lưỡi rắn vẫn vô thức phun ra rồi rút lại.
Thích Bạch Sương hít sâu một hơi, áp chế rung động trong người. Nhìn thấy sự bất an và rõ ràng là lời xin lỗi trong thần sắc của Vu Tá, cô mới lên tiếng: “Không sao. Lần sau để ý hơn là được.”
Cô quay về ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, nói tiếp: “Vì năng lực của tôi chưa đủ để trực tiếp thư giải như những dẫn đường khác, nên… cần tiếp xúc thân mật mới có thể đạt hiệu quả.”
Cô chỉnh lại váy, nhìn Vu Tá: “Vu Tá, lính gác, anh có thể chấp nhận không?”
Tại sao cần tiếp xúc thân mật để thư giải? Có lẽ là do thân phận nữ chủ “Hải Đường” và vấn đề tương thích giữa dẫn đường – lính gác.
Không biết từ lúc nào, Thích Bạch Sương đã thể hiện một thái độ nhẹ nhàng, dịu dàng như tấm lưới tơ mịn trói chặt lấy Vu Tá, khiến hắn bất an mà chẳng hiểu vì sao.
Vu Tá không trả lời. Thích Bạch Sương cũng không nói gì thêm, cả phòng rơi vào yên lặng.
Một lúc lâu sau, Vu Tá mới lên tiếng: “Có thể… bắt tay không?”
“Đương nhiên có thể.” Thích Bạch Sương mỉm cười. “Ngồi đối diện tôi đi.”
Vu Tá nghe lời ngồi xuống. Dù hắn trông gầy hơn so với lính gác khác, nhưng vẫn rất cường tráng, tay chân dài. Khoảng cách giữa hai người trên ghế sofa không xa, nhưng hắn lại cố ý thu chân lại, tựa vào ghế để không chạm vào cô.
Lúc này, hắn trông giống như một con vật nhỏ lo lắng và nghi hoặc.
Thích Bạch Sương giơ tay ra với nụ cười trấn an: “Đưa tay cho tôi.”
Vu Tá hơi nghiêng người về phía trước, đưa ra một bàn tay thon dài, tái nhợt, gân xanh nổi lên, trông có phần đáng sợ.
Thích Bạch Sương nắm lấy tay hắn. Cảm giác đầu tiên là lạnh – như nắm phải khối kim loại lạnh buốt. Tiếp theo là sự cứng rắn ở lòng bàn tay và giữa ngón cái với ngón trỏ.
Chỉ trong vài giây, nhiệt độ trên tay cô đã bị hắn hút sạch. Thích Bạch Sương cảm nhận được bàn tay hắn đang run lên, như muốn rút về.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Vu Tá có vẻ thất thần, không cảm nhận được phản ứng từ tinh thần vực, liền quan tâm hỏi: “Anh có thấy hiệu quả thư giải không? Hay là giá trị dị biến đột ngột tăng cao?”
Thấy Vu Tá không phản ứng, Thích Bạch Sương chần chừ một chút, sau đó buông tay hắn ra rồi tiến lên ôm lấy hắn.
Mặt Vu Tá tựa vào bụng cô. Thích Bạch Sương vòng tay ôm cổ hắn, đồng thời nhẹ nhàng xoa đầu hắn như vuốt ve một chú chó nhỏ.
Đây là một trong những tư thế thư giải từng thực hiện trong huấn luyện với Berkeley và Nhã Gia.
Người trong lòng bắt đầu run lên dữ dội, như bị hơi ấm thiêu đốt, lại như kẻ lâu ngày không được ấm áp mà lưu luyến không rời. Vu Tá vô thức ôm lấy eo cô, siết chặt khiến cô hơi đau.
Thích Bạch Sương khẽ rên một tiếng: “Có thể nhẹ một chút không?”
Đáp lại cô là hơi thở nặng nề và gượng gạo. Vu Tá nhẫn nhịn, đồng tử thu nhỏ, mê muội mà khát khao cảm nhận sự vuốt ve của cô.
Trên người cô tràn ngập hương thơm dịu ngọt. Vu Tá lộ ra răng nanh, cơn xúc động mãnh liệt khiến hắn muốn rót nọc độc vào cơ thể cô, để giữ cô lại mãi mãi. Khát vọng với độ ấm, khao khát tiếp xúc da thịt bùng nổ khiến lý trí hắn sụp đổ.
Nhưng ngay khi chuẩn bị cắn vào bên hông cô, Vu Tá đột nhiên tỉnh táo lại.
Hoảng hốt nhận ra điều mình sắp làm, Vu Tá ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cô. Như bị điện giật, hắn vội vàng tránh đi, lập tức rời khỏi vòng tay cô, chạy mất không nói một lời.
Thích Bạch Sương cũng không giận, chỉ dùng quang não liên lạc với phòng bảo vệ, báo cáo tình trạng bất thường của Vu Tá và thể hiện sự quan tâm.
Sau khi làm xong mọi việc, cô ung dung quay lại bàn làm việc, nhấp một ngụm trà vừa đủ ấm.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cuối cùng Vu Tá ngẩng đầu nhìn cô.
Khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ, môi bị cắn đến đỏ bừng, lưỡi phun nhẹ, cổ và mặt hiện lên vảy rắn, ánh mắt vừa nhẫn nhịn vừa điên cuồng – lạnh lùng nhưng lại khát khao.
Nước trà trong ly gợn sóng dần lặng xuống, phản chiếu bóng dáng Thích Bạch Sương.
Cô thầm mong người được phòng bảo vệ phái đến, đừng là hắn.
Chú thích: Theo mình hiểu, “thư giải” có lẽ là kiểu trấn an, an ủi tinh thần của người dẫn đường dành cho lính gác, giúp họ loại bỏ bớt vật chất dư thừa, thanh lọc tinh thần. Ở đây bản dịch nó ghi vậy mà mình không chắc nghĩa nên mình để yên.