Có lẽ do bận rộn, hơn mười phút sau Nữu Nhân Lan mới trả lời tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên Thích Bạch Sương gửi đi là:
[Có thể hỏi một chút, khi nào Nhã Gia trở về không?]
Một khi đã nhận được phản hồi tức là có khả năng được câu trả lời, nên Thích Bạch Sương tiếp tục gõ chữ:
[Nghe nói có lính gác bảo Nhã Gia bị thương nặng sau khi dính phải bào tử vĩnh phiên, mà anh sẽ đi mật tàng đưa anh ấy trở về.]
[Thật ra tôi rất lo lắng, nên mới muốn hỏi một chút.]
Thích Bạch Sương lại bổ sung: [Hẳn là bào tử vĩnh phiên nhỉ? Tôi cũng không hiểu rõ lắm mấy chuyện này.]
Đặt bàn tay lên mặt bàn, Thích Bạch Sương cố gắng giữ bình tĩnh. Cô cũng không nhắc tới tên những người khác với Nữu Nhân Lan, dù sao cũng chẳng ai biết bọn họ làm thế nào mà lấy được tin tức này.
Nói đi cũng phải nói lại, thật ra Nữu Nhân Lan cũng không tránh khỏi số phận tăng ca của đám “xã súc” (dân công sở), sáng nay vừa xử lý xong chuyện của Vu Tá, buổi chiều đã phải đi chợ mua đồ chuẩn bị vào mật tàng.
Nữu Nhân Lan trả lời: [Bào tử vĩnh phiên.]
[Đang quan tâm con cún nhỏ nhà cô đấy à?]
Một lát sau, Nữu Nhân Lan nhắn tiếp: [Ngày 11, Nhã Gia chắc không đến mức trời sập.]
Ngày 11, tức là ba ngày nữa.
Sau khi lịch sự gửi lời cảm ơn, Thích Bạch Sương mới tắt quang não.
Không đúng, bình thường Nữu Nhân Lan ít khi nói chuyện ít ỏi như vậy, lần này lại chỉ nói vài câu rồi cắt đứt đối thoại.
Xem ra tình hình của Nhã Gia thực sự rất nguy cấp.
Thích Bạch Sương suy nghĩ chưa đầy hai giây đã từ bỏ tiếp tục lo lắng. Dù sao đã có Nữu Nhân Lan bảo đảm, người chắc sẽ không chết trong mật tàng, còn lại chỉ có thể chờ Nhã Gia trở về rồi tính tiếp.
Cô thảnh thơi đi đến bên cửa sổ, ngắm chậu hoa mình tự tay chăm sóc, rễ cây đã bắt đầu thối rữa.
Có phải bản thân không giỏi nuôi trồng giống mới không? Mới một tuần đã sắp chết rồi.
…
Chiếc xe quân dụng thép bạc khổng lồ lao vun vút trên đường, cả đội ngũ trang bị đầy đủ, cảnh giác nghiêm ngặt, chạy nhanh về phía tây nam.
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, tựa vào ghế phụ, thường ngày hay cười đùa thoải mái, giờ phút này khuôn mặt không cười, trầm lặng như tro tàn, lộ ra vẻ lạnh lùng phi nhân tính.
Quang não trên tay còn chưa tắt, ánh sáng lam nhạt mờ mờ chiếu lên đôi mắt thép xám của Nữu Nhân Lan.
Một lần nữa lẩm nhẩm câu “Xin hãy cẩn thận, chú ý an toàn”, Nữu Nhân Lan nhai lá bạc hà giảm đau để tỉnh táo, hơi híp mắt.
Dù nói Thích Bạch Sương xuất hiện quá trùng hợp, dự cảm bất an trong lòng hắn chưa bao giờ biến mất, nhưng… có lẽ Thích Bạch Sương thực sự chỉ là một người đặc biệt, một người tốt thuần khiết, không có sơ hở, đầy lòng thiện ý.
Dù sao nhìn từ cách cô thể hiện, cô hoàn toàn có thể vô điều kiện quan tâm đến một người như hắn.
Nữu Nhân Lan động ngón tay, gửi đi một tin nhắn. Sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn đã rút khỏi chiến khu, nhưng vì giá trị sử dụng cao mà bị điều đến hậu cần đảm nhiệm công việc. Lần này Nữu Nhân Lan ra tay đương nhiên không phải vì bản thân Nhã Gia.
Là đội trưởng của đội Kỷ Nguyệt – Biên Tuyết, sau khi nhận được tin Nhã Gia dính bào tử vĩnh phiên, đã nhờ vả gia tộc Biên, dùng quan hệ để mời hắn tiến vào mật tàng.
Băng qua cương ách, vượt qua Nam Độ, xuyên qua ba khu mật tàng, chính là rừng mưa nguyên thủy nguy hiểm nhất, nơi có khe nứt không gian suốt 400 năm chưa từng hợp long.
Sinh thái bên trong rừng mưa dị hóa, trở thành một chỉnh thể hoàn toàn mới. Mật tàng đã trở thành cấm địa của loài người, đồng thời cũng là kho báu mà con người khao khát khám phá.
Lần này nhiệm vụ rất khó giải quyết, nhưng thù lao Biên gia trả thật sự rất hậu hĩnh.
…
Nữu Nhân Lan: [Nếu đã quan tâm như vậy, chi bằng sáng mai cô mang báo cáo hôm nay của mình đến tòa hành chính, phòng 1207, văn kiện ở ngăn kéo bên trái trên bàn tôi.]
Động tác khuấy sữa chua trộn yến mạch của Thích Bạch Sương dừng lại.
Hóa ra chính mình mới là dân công sở!
Một tin nhắn [Đã nhận.] được gửi đi, Thích Bạch Sương thở dài, đây là quãng đường vượt qua hai khu vực, ngày mai lại phải chạy nữa rồi.
…
Không ngoài dự đoán, sáng hôm sau phòng thư giãn vẫn chẳng có ai.
Sau khi nói rõ với Khắc Lai Lai rằng trưa không thể cùng ăn cơm, Thích Bạch Sương chăm chỉ đến văn phòng Nữu Nhân Lan lấy văn kiện rồi xuất phát.
Tòa hành chính thuộc bộ chính trị, nằm đối diện bộ hậu cần, giữa hai tòa nhà là hành lang cực lớn, có thể cho hàng vạn người đi qua cùng lúc, còn có thang máy treo trên cao. Ngoài cùng được bao bọc bởi vòng phòng vệ quân sự nghiêm ngặt, muốn đi đến tòa hành chính, Thích Bạch Sương phải băng qua tổng bộ chiến đấu hoặc bộ trang bị.
Để tránh lính gác, cô chọn vòng qua bộ trang bị, nơi cũng có nhiều dân thường làm việc.
Cô bắt xe trung chuyển, ngồi chừng 20 phút thì xuống, rồi lại đi bộ gần 3 km, cuối cùng mới vào được cửa lớn của tòa hành chính.
Vừa bước vào cửa, luồng khí lạnh đã phả thẳng vào mặt, Thích Bạch Sương thoải mái thở ra một hơi. Nắng nóng giữa trưa cộng thêm quãng đường xa, suốt dọc đường cô không tránh khỏi đổ mồ hôi, thầm phàn nàn sao quy định ở tòa hành chính không cho đi xe trừ trường hợp đặc biệt, đúng là muốn mạng người mà.
Khi thang máy hạ xuống tầng một, Thích Bạch Sương vừa định bước vào thì va phải một người.
Chiếc cúc áo bằng hợp kim bạc cứng rắn lạnh lẽo va vào mặt cô, nhiệt độ chênh lệch rõ ràng khiến Thích Bạch Sương không khỏi co rúm lại, cú va chạm mạnh suýt nữa khiến cô ngã ngửa ra sau.
May mà có cánh tay ôm lấy eo cô, Thích Bạch Sương mới không bị ngã ngồi xuống đất.
Mũi bị đâm đau nhói, cả mắt cũng cay xè, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Đội trưởng đội phá vang tổ đặc chiến, Tây Mông Thản Á, thu hồi tay, lùi lại một bước, cúi đầu nhìn Thích Bạch Sương – dáng người cao gần 1m7, so với anh vẫn nhỏ bé, mảnh mai.
Cô đỏ hoe hốc mắt, vài giọt nước mắt lăn dài như hạt châu, mũi tinh xảo, hai bên má đỏ bừng, tóc mái ướt dính vào trán.
Là một vẻ đẹp hoảng loạn, khiến người ta muốn bóp chặt mặt cô bắt cô khóc lóc cầu xin, hoặc phạt nặng để nhìn cô lúng túng chật vật.
Chỉ tiếc là cằm cô bị một nhánh hoa bạc cài trước ngực Tây Mông Thản Á cọ vào, cài áo làm từ kim cương cứng rắn nhất, góc cạnh sắc bén chưa mài nhẵn dễ dàng cứa vào mặt cô.
Tây Mông Thản Á liếc qua tấm bảng tên công tác trên ngực cô, lạnh nhạt nói: “Là tôi không nhìn đường, dẫn đường Thích, thật xin lỗi.”
Lính gác giác quan nhạy bén, trước khi Tây Mông Thản Á ra khỏi thang máy đã phát hiện có người đứng ngoài, chỉ không ngờ cả hai bên đều vội, mới đâm sầm vào nhau.
Thích Bạch Sương chỉ khẽ gật đầu, đau vẫn chưa qua, cô không muốn mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt mang theo chút bối rối, Tây Mông Thản Á cũng không giỏi dỗ dành, mà đồng hồ trên cổ tay đã nhấp nháy ánh đỏ, anh chỉ nói: “Bạch Vi, tới chăm sóc dẫn đường viên Thích.”
Sau đó liền sải bước rời đi.
“Mệnh lệnh đã nhận.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng Tây Mông Thản Á, một thanh niên tóc bạc dài đến eo bước tới trước mặt Thích Bạch Sương, mỉm cười nhẹ nhàng, lấy ra một chiếc khăn tay màu lam nhạt:
“Dẫn đường tiểu thư, trước tiên hãy lau nước mắt đi.”
Bạch Vi nói tiếp: “Tuy rằng dẫn đường tiểu thư khóc cũng rất xinh, nhưng biết đâu cười lên còn xinh hơn thì sao?”
Thích Bạch Sương ngẩn ra, vừa định nói gì đáp lại, liền thấy hắn ta cụp hàng mi dài tuyết trắng xuống: “… Thất lễ.”
Hắn cẩn thận lau mồ hôi và nước mắt trên mặt cô, bao tay chiến thuật kín mít vô tình chạm vào da mặt Thích Bạch Sương, thô ráp và lạnh lẽo, mà thần sắc Bạch Vi lại nghiêm túc, như thể đang lau chùi bảo vật hiếm có.
Nhận ra trong động tác của Bạch Vi có ẩn ý trấn an, Thích Bạch Sương ngẩng mắt lên, bị khí chất thanh đạm khiêm tốn của hắn hấp dẫn.
Người thanh niên từ đầu đến chân, ngoài đôi mắt ra, không chỗ nào không thuần trắng không tì vết. Mái tóc dài trắng như tuyết, hàng mi dài như tuyết rơi, làn da sáng như ánh trăng, bộ quân phục trắng tinh không chút điểm xuyết màu sắc, dường như chỉ có hắn mới có thể mặc mà không bị lấn át.
Bạch Vi dáng người tao nhã, dung mạo xuất trần thánh khiết, lại ngoài dự đoán khiến người khác cảm thấy dễ gần.
Suy nghĩ vừa chuyển, Thích Bạch Sương áy náy cười, chủ động nhận lấy khăn tay: “Cảm ơn anh, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại.”
Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy, Bạch Vi mỉm cười: “Xem như tặng dẫn đường tiểu thư, không cần trả.”
Thích Bạch Sương cụp đôi mắt mỏng hơi ửng đỏ xuống, ôm chặt túi văn kiện: “Vậy tôi nhận nhé.”
Ánh mắt Bạch Vi dừng vài giây nơi đuôi mắt cô: “Không cần cảm ơn, là đội trưởng chúng tôi không cẩn thận đụng vào dẫn đường tiểu thư trước đó.”
Bạch Vi: “Nhiệm vụ gấp, nên đội trưởng chưa kịp xin lỗi đàng hoàng, mong dẫn đường tiểu thư tha thứ.”
“Cũng có lỗi của tôi,” Thích Bạch Sương cười, “Là tôi không chú ý.”
Cô do dự, giải thích thêm cho hành động vừa rồi của mình: “Tại vì đau quá…”
“Có thể hiểu được.” Bạch Vi rất săn sóc, môi khẽ nhếch lên vài phần, “Dẫn đường tiểu thư tới đưa văn kiện sao? Cần…”
“Tích, tích.”
Chuông báo động của thang máy vang lên, cắt ngang lời hai người, Thích Bạch Sương theo phản xạ nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện người bấm thang máy chính là người cô đang tìm.
Hạ Trúc Sinh, người bị bọn họ nhìn chăm chú, rõ ràng tỏ ra lúng túng, khẽ giải thích: “Đợi lâu quá, thang máy không bấm được.”
Cửa thang máy chậm rãi khép lại rồi lại mở ra.
Hạ Trúc Sinh: “Hai người… còn vào không?”
“Là lính gác Hạ,” bất ngờ vui mừng, Thích Bạch Sương chủ động bắt chuyện: “Lâu rồi không gặp, lính gác Hạ còn nhớ chậu hoa lần trước tặng tôi không?”
Đúng là trời không tuyệt đường người, hóa ra chậu hoa của mình vẫn còn hy vọng sống.
“Nhớ chứ,” Hạ Trúc Sinh ngoan ngoãn, giọng hơi yếu, “Dẫn đường viên Thích rất mong chậu hoa ấy.”
Ánh mắt Bạch Vi lướt qua Hạ Trúc Sinh và Thích Bạch Sương một vòng: “Hai người quen nhau?”
Hạ Trúc Sinh ngây thơ đáp: “Đúng vậy, Bạch phó đội. Bọn tôi quen khi tặng quà lần trước.”
Nụ cười Bạch Vi nhạt đi một chút: “Vậy phía sau phiền lính gác Hạ chăm sóc dẫn đường viên Thích, tiện thể giúp xử lý vết thương nhỏ nhé.”
Hắn gật đầu: “Vậy dẫn đường viên Thích, tôi đi trước.”
Thái độ Bạch Vi khẽ chuyển đổi, nụ cười tắt hẳn.
Nhưng Thích Bạch Sương không để ý.
Thích Bạch Sương: “Không làm phiền nữa.”
Khi Bạch Vi xoay người rời đi, Thích Bạch Sương cũng bước vào thang máy, cánh cửa từ từ khép lại, ngăn cách bóng dáng Bạch Vi khỏi tầm mắt.
“Dẫn đường viên Thích lên tầng mấy?”
Giọng Hạ Trúc Sinh kéo sự chú ý của Thích Bạch Sương trở lại, cô đáp: “Tầng mười hai.”
“Được.”
Thích Bạch Sương cười nhạt: “Chúng ta thật có duyên, lần trước mới gặp mặt, giờ lại gặp ngay.”
Cô cảm thán: “Không ngờ đồng đội lính gác của anh cũng thân thiện giống anh vậy.”
Khuôn mặt mềm mại mang nét khó phân biệt nam nữ của Hạ Trúc Sinh cúi thấp nhìn chằm chằm xuống đất: “… Đúng vậy.”
Hắn ngẩng lên: “Dẫn đường viên Thích? Tôi có thể giúp cô trị vết thương không?”
Thích Bạch Sương nhìn sang hắn: “Vậy làm phiền anh.”
Một luồng vật chất vô hình lướt qua khuôn mặt Thích Bạch Sương, cảm giác lạnh buốt chợt lóe lên, vết thương lập tức liền lại.
Chẳng trách với tính cách như vậy mà vẫn có thể gia nhập tổ đặc chiến, Thích Bạch Sương khẽ chạm vào chỗ bị thương vừa được chữa lành, năng lực của anh ta giống hệt Nữu Nhân Lan.
“Đinh ——” một tiếng, thang máy tới nơi.
Hạ Trúc Sinh: “Dẫn đường Thích đi đưa tài liệu trước đi, tôi đợi cô ở cửa, rồi đưa cô về bộ hậu cần.”
Ngay từ đầu hắn đã chú ý đến mồ hôi trên trán và cổ Thích Bạch Sương, kết hợp với quãng đường 3 km giữa trời nóng, không khó để đoán cô đã hơi kiệt sức.
“Được thôi.”
Thích Bạch Sương vui vẻ đáp, vừa hay cô cũng muốn hỏi hắn ta về vấn đề của chậu hoa kia.
Lời bình: Èo ôi đang đọc không biết lòi đâu ra ông Hạ Trúc Sinh này luôn, chắc là từ đợt 3 ngày nữ9 tập làm việc rồi 👀
Chú thích: Mình sẽ linh loạt đổi giữa anh ta, hắn ta, cậu ta cho xưng hô nó phong phú nhé, nào nữ9 với các lính gác đến đoạn hôn môi thì chắc mình sẽ đổi xưng hô thành em-tôi cho nó tình củm sau hen