Chương 1238: Thiếu nữ coi tiền như rác
Thái độ này, cũng không phải lỗi của nhà mình, thỉnh thoảng qua xem mua chút đồ bồi bổ, không sai biệt lắm.
Kết quả, hai vợ chồng mắng cô lạnh nhạt, anh họ chân bị chặt đứt cô còn đứng một bên nói mát.
Còn nói nếu không biết cô là con gái họ, họ đã nghi ngờ chuyện của Đường Chí Minh là do cô làm rồi.
Đường Quả nghĩ bụng, với thái độ của họ cộng thêm tính tình của Lưu Xuân Nguyệt, phỏng chừng trong phòng bệnh, người không hiểu chuyện đều nghĩ là do cô làm.
Chẳng phải mỗi lần cô đến, những người trong phòng bệnh đều nhìn cô với ánh mắt rất kỳ lạ sao?
Đường Quả mỗi ngày đều đợi xe ở trạm xe buýt cố định, lần nào cũng vậy cô vừa đến không lâu thì điện thoại của Nguyên Sóc gọi tới.
"Đường tiểu thư, trùng hợp quá cô lại đang đợi xe à?"
"Đúng vậy, Nguyên tổng, anh lại ở đó sao?"
"Đúng vậy, Đường tiểu thư thật là thông minh, lên xe đi tiện đường."
"Cảm ơn, vậy tôi không khách sáo nữa, xe buýt không biết khi nào mới tới." Đường Quả cười đáp lại.
Hệ thống: Hai người này, có ý gì không? Có ý gì không? Rõ ràng mỗi ngày đều cùng nhau đi làm, một người có tâm chờ, một người có tâm gặp.
Đều là người trưởng thành rồi, nói thẳng không tốt sao? Cứ phải làm mấy trò vòng vo tam quốc, tán tỉnh qua lại, chán chết.
Nguyên Sóc đột nhiên nhớ đến chuyện đưa Đường Quả đến bệnh viện trước đó.
Tính ra thời gian, đã qua một tuần rồi.
"Chuyện nhà Đường tiểu thư thế nào rồi?"
Lúc đó Nguyên Sóc đã chứng kiến mức độ mặt dày của người nhà cô. Mở miệng là đổ tội gây tai nạn xe cộ lên đầu cô, nếu là cô gái bình thường, có lẽ đã sợ ngây người.
Cô thì thông minh thật, lúc bán xe đã đưa xe đi kiểm tra trước.
Khi bị người vu oan, trực tiếp báo cảnh sát.
Chỉ bằng hai việc này cũng thấy cô không phải loại người yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Cũng đúng thôi, một người bị hắn dụ dỗ mua bảo hiểm, cuối cùng khóc lóc than nghèo tỏ vẻ muốn làm bạn tốt rồi vay tiền mua bảo hiểm của hắn, vốn dĩ không phải người đơn giản.
"Anh họ tôi vẫn còn ở bệnh viện, người thì không sao, trước mắt bị ba mẹ tôi vỗ béo một vòng rồi." Chẳng phải là bị vỗ béo sao? Ăn còn ngon hơn cả phụ nữ ở cữ.
Ngày nào cũng không canh xương hầm thì canh gà, đủ loại canh.
Dù sao, hễ rảnh là hai người lại chạy đến bệnh viện, còn chăm chỉ hơn cả mẹ ruột của Đường Chí Minh.
Hai người gần như làm hết những việc thuộc bổn phận của cha mẹ Đường Chí Minh.
Thường thì cô qua đó là có thể thấy Đường Lập Đức và Tống Tĩnh Hoa bận rộn, còn Lưu Xuân Nguyệt và Đường Lập Bình thì ngồi một bên tán gẫu với họ.
Mà Đường Chí Minh thì nằm trên giường bệnh ăn uống, mặt mũi béo ra không ít so với trước.
Nguyên Sóc sau khi nghe những điều này thì vô cùng kinh ngạc: "Ba mẹ anh họ cô bận lắm sao? Tại sao lại là ba mẹ cô đi chăm sóc, chăm sóc một hai lần còn được, tại sao ngày nào cũng phải đi chăm sóc?"
"Có lẽ vẫn cảm thấy xe là tôi bán cho anh họ, trong lòng họ ít nhiều cũng có chút áy náy." Đường Quả không để ý nói.
"Nhưng đây đâu phải lỗi của cô, hơn nữa xe của cô đã kiểm tra rồi, căn bản không có vấn đề. Với lại, trước đó anh ta gây tai nạn xe cộ hoàn toàn là lỗi của anh ta. Một là anh ta uống rượu, hai là anh ta không thắt dây an toàn."
Đường Quả khẽ cười: "Khó được có Nguyên tổng đứng về phía tôi."
"Sao, không có ai đứng về phía cô à?" Nguyên Sóc dừng lại hỏi.
Đường Quả lắc đầu: "Cho dù trách nhiệm không phải tôi, nhưng xe vẫn là tôi bán cho anh họ, vì anh ấy bị gãy chân cái nồi này tôi gánh chắc rồi."