Chương 1237: Thiếu nữ coi tiền như rác 

 

"Anh cả, chị dâu, sao lại thế này ạ?" Đường Lập Đức hỏi.

Lưu Xuân Nguyệt khóc lóc kể lại sự tình, hóa ra là về khoản bồi thường chiếc xe bị đâm trước đó. Cho dù bảo hiểm đã chi trả, bên giao thông cũng đã phán định là lỗi của Đường Chí Minh, hắn vẫn phải bồi thường cho chủ xe 50 vạn tệ.

Chân Đường Chí Minh bị cắt cụt đã khiến Lưu Xuân Nguyệt khó có thể chấp nhận, bây giờ còn phải móc ra 50 vạn tệ, làm sao bà ta chịu nổi?

Đương nhiên bà ta không chịu, chỉ có thể tìm đến vợ chồng Đường Lập Đức.

"Vào ngày thứ ba sau khi Chí Minh xảy ra chuyện, bạn gái nó đã chia tay," Lưu Xuân Nguyệt bộ dạng vô cùng đáng thương nói, "Chí Minh không còn chân, nói gì đến bạn gái càng khó khăn, trước đây chúng tôi đã nghĩ đến việc bán căn hộ của nó đi, nhưng bán rồi thì nửa đời sau nó sẽ sống thế nào?"

"Tĩnh Hoa, chuyện của Tiểu Quả trước đây, thật sự là chúng tôi không đúng," Lưu Xuân Nguyệt thở dài một hơi, "Cũng là tôi tức giận hồ đồ nên mới nói ra những lời tổn thương tình cảm như vậy."

"Chị dâu nghĩ thông suốt là tốt rồi," Tống Tĩnh Hoa an ủi, "Chúng tôi cũng biết chị khổ sở, cho nên chuyện quá khứ hãy cho qua, vậy tiếp theo anh chị định làm gì?"

"Còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể bồi thường, nếu không bồi thường thì đối phương có thể sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế, kiện chúng tôi ra tòa muốn đến thu nhà của chúng tôi." Lưu Xuân Nguyệt nói, "Nhưng nhà của chúng tôi đã bị đào rỗng rồi, bây giờ tiền điều trị tiếp theo cho Chí Minh vẫn cần rất nhiều."

【Ký chủ, tiền điều trị cho Đường Chí Minh, lúc ở bệnh viện chẳng phải ba mẹ cô đã đưa cho Lưu Xuân Nguyệt mười vạn tệ rồi sao?】

Đường Quả: "Ai lại chê tiền nhiều, bây giờ con trai bà ta bị cắt cụt chân, miệng thì nói không liên quan đến chuyện của tôi, trên thực tế trong lòng đã sớm nhận định là trách nhiệm của tôi rồi. Mười vạn tệ mà ba mẹ tôi đưa, bà ta phỏng chừng cảm thấy là do họ áy náy nên bồi thường cho con trai bà ta thôi."

【Trên đời sao lại có loại cực phẩm này?】

"Tĩnh Hoa, các cô có thể cho chúng tôi mượn 50 vạn được không? Dù thế nào, trước mắt cũng phải trả nợ đã."

Tống Tĩnh Hoa và Đường Lập Đức nhìn nhau.

50 vạn tệ, đây quả thật là một con số rất lớn.

Tuy rằng mấy năm nay, lần lượt có người mượn tiền của họ. Họ cũng tích cóp được không ít, nhưng lập tức lấy ra 50 vạn tệ vẫn có chút đau lòng.

Lưu Xuân Nguyệt vẫn luôn canh giữ trước mặt hai người khóc lóc kể lể, nói bà ta mệnh khổ con trai Đường Chí Minh xui xẻo, lại mắng Đường Lập Bình vô dụng. Muốn Đường Lập Bình có bản lĩnh, họ đã sớm có thể giúp Đường Chí Minh mua xe mới.

Mua xe mới thì sẽ không đến mức mua chiếc xe cũ của Đường Quả. Không mua xe cũ của Đường Quả thì có lẽ chân con trai bà ta đã không bị gãy.

"Chuyện này tôi biết không trách Tiểu Quả, đó chỉ là một tai nạn," Lưu Xuân Nguyệt nói, "Là con trai Chí Minh nhà tôi mệnh khổ thôi, bây giờ chân cũng không còn, người yêu tốt đẹp cũng bỏ đi, nửa đời sau còn không biết sống thế nào. Con gái nhà ai mà chịu đến nhà chúng tôi nữa."

"Chị dâu đừng khóc, em cho chị mượn không được sao?" Tống Tĩnh Hoa trong lòng có chút áy náy, đồng thời lại thương xót Đường Chí Minh.

Đường Lập Đức không lên tiếng, hiển nhiên là đồng ý cho mượn 50 vạn tệ.

Mượn được 50 vạn tệ, Lưu Xuân Nguyệt và Đường Lập Bình liền rời đi.

Trong khoảng thời gian Đường Chí Minh nằm viện, Đường Lập Đức và Tống Tĩnh Hoa gần như ngày nào cũng đến bệnh viện thăm hắn.

Sau khi Đường Chí Minh tỉnh lại, luôn buồn bã không vui.

Hai vợ chồng thấy hắn như vậy, trong lòng vừa khổ sở vừa áy náy gần như mỗi lần đến đều dúi tiền cho hắn.

Không chỉ dúi tiền, cả chuyện đổ bô thay nước tiểu cũng đều do Đường Lập Đức làm.

Đường Quả thỉnh thoảng cũng đến thăm, ngẫu nhiên tượng trưng khuyên nhủ họ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play