Tiệm sách Giấc Mộng La Phù.
Lúc này, Hứa Tư Đình và Thời Bồi đang sắp xếp đống sách mới vừa nhập về.
Chuông gió nhỏ nơi cửa vang lên leng keng.
“Để mình ra xem.”
Thời Bồi bước ra ngoài.
Hứa Tư Đình đứng trên chiếc thang gỗ nhỏ, tay cầm mấy quyển sách, đang phân loại để lên kệ.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, cô nghĩ là Thời Bồi quay lại, liền gọi:
“Lấy giúp mình mấy quyển dưới kia đưa lên đây với.”
Sách nhanh chóng được đưa lên.
Hứa Tư Đình đưa tay đón lấy, nhưng lại bị đôi tay kia thu hút, đầu ngón tay thon dài, trắng mịn, sạch sẽ.
Đây không phải là tay Thời Bồi.
Cô ngẩng đầu nhìn theo cánh tay, không phải Thời Bồi, mà là một thanh niên.
Hứa Tư Đình ngẩn ra, người thanh niên này rất đẹp trai, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng đến lạ.
Anh vẫn giữ nguyên động tác đưa sách.
Cô sững người mất mấy giây, chợt nhớ đến tiếng chuông cửa ban nãy, mới lấy lại tinh thần, hỏi:
“Xin chào, anh đến mua sách ạ?”
Người thanh niên gật đầu.
“Cần tôi giúp gì không?”
Anh lại gật đầu.
Hứa Tư Đình nhận sách, đặt lên kệ, rồi bước xuống khỏi thang.
Người thanh niên giơ tay định đỡ.
“Cảm ơn anh.”
Đứng vững lại rồi, cô mỉm cười nhẹ nhàng:
“Anh muốn tìm sách về chủ đề nào ạ?”
Người thanh niên không nói, mà lấy ra từ túi áo một cuốn sổ nhỏ cùng một cây bút.
Cô nghĩ, chắc anh đã ghi chú sẵn danh sách cần mua.
Ngay giây sau, anh mở sổ, viết vài chữ rồi đưa cho cô xem.
"Hoàng tử bé."
Hứa Tư Đình bật cười, “Có đấy ạ, tôi dẫn anh đi lấy.”
Người thanh niên khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên cười nhẹ, ánh mắt cong cong, trong trẻo dịu dàng, như có nước long lanh lấp lánh, vừa lạnh nhạt vừa cuốn hút.
Khu vực văn học nước ngoài, Hứa Tư Đình thuần thục rút ra cuốn sách anh muốn, hai tay đưa tới trước mặt anh, mỉm cười:
“Anh ơi, sách anh tìm đây ạ.”
Anh chỉ cầm lấy một góc sách, Hứa Tư Đình ngẩn ngơ nhìn ngón tay ấy.
Cô là một “tay khống” chính hiệu, yêu thích đôi bàn tay đẹp.
Tay người thanh niên ấy vừa trắng vừa thon, các đốt rõ ràng, sạch sẽ vô cùng.
So với bàn tay cô, tay Hứa Tư Đình có chút tròn trịa, không rõ khớp xương.
Người thanh niên nhận lấy sách, lại viết lên sổ mấy chữ:
"Cảm ơn."
Hứa Tư Đình mỉm cười lắc đầu.
Anh xoay người định đi tính tiền, cô thì cứ ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng anh.
Anh rất cao, đứng cạnh anh, cô chỉ cao tới ngực anh thôi.
Lắc lắc đầu, cô quay lại tiếp tục xếp sách.
Thời Bồi quay vào.
“Tư Tư, cậu có thấy chàng đẹp trai ban nãy không?”
“Thấy rồi.”
“Tiếc ghê.”
“Sao thế?”
“Là người câm đấy.”
“Hả!”
Hứa Tư Đình ngạc nhiên, người vừa đẹp trai lại còn lịch sự vậy mà không thể nói chuyện.
Bảo sao...
Cô cứ tưởng cuốn sổ nhỏ là để ghi chép, hóa ra lại là công cụ giao tiếp.
Thời Bồi không nói thêm, chỉ lặng lẽ cùng cô tiếp tục sắp sách.
Điện thoại rung lên.
Thời Bồi mở ra, là tin nhắn trong nhóm WeChat.
Thấy tên người gửi, tim cô khựng lại, lặng lẽ liếc nhìn Hứa Tư Đình, rồi mới bấm đọc nội dung.
Là Triệu Thiên.
Anh sắp kết hôn.
Thời Bồi phân vân không biết có nên nói với Hứa Tư Đình không, suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nén được:
“Tư Tư, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cậu nói đi.”
“Điện thoại cậu đâu?”
“Không mang theo.”
Thời Bồi "ồ" một tiếng, rồi đưa điện thoại mình cho cô.
Hứa Tư Đình đang bận, liếc qua màn hình, nhưng rất nhanh lại kéo ngược lại, dừng lại, nhìn kỹ hơn.
Thời Bồi căng thẳng nhìn cô.
Hứa Tư Đình sững người.
Thời Bồi lo lắng:
“Tư Tư, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.”
Hứa Tư Đình từng thích Triệu Thiên, mà Triệu Thiên lại không biết.
Đó là vết thương duy nhất trong thanh xuân rực rỡ của cô.
Người cô thích sắp kết hôn, mà cô dâu lại không phải là cô.
Cô không phân rõ bản thân đang muốn khóc hay muốn cười.
Nhưng mà…
Thời Bồi sốt ruột:
“Tư Tư, đừng khóc mà!”
Đấy, nước mắt lại rơi rồi.
Thua thảm hại như thế, chẳng còn gì để nói.
Hứa Tư Đình lau nước mắt, cố mỉm cười:
“Không sao đâu, chắc gió thổi vào mắt.”
Thời Bồi không vạch trần lời nói dối ấy.
Chuông cửa lại vang lên, Thời Bồi bước ra ngoài.
Người thanh niên lúc nãy đang đứng ở cửa, trên tay là hai cốc trà sữa.
Thấy có người ra, anh liền đưa thẳng qua cho Thời Bồi.
Cô sững người, chỉ tay vào chính mình:
“Cho, cho tôi á?”
Người thanh niên lắc đầu, rồi liếc mắt nhìn về phía sau cô.
Thời Bồi hiểu ra ngay:
“Cho chúng tôi à.”
Cô cố ý nhấn mạnh chữ “chúng tôi”, lúc này anh chàng kia mới gật đầu. Thời Bồi nhận lấy đồ, cảm thấy hơi ngại, đang định mở miệng thì người thanh niên kia đã lấy cuốn sổ nhỏ từ trong áo ra, cúi đầu viết vài chữ, xé ra một mảnh giấy, đưa tới trước mặt Thời Bồi. Cô nhận lấy.
Làm xong tất cả, anh khẽ gật đầu, đẩy cửa rời đi.
Thời Bồi mặt đầy nghi hoặc, xách túi đi tìm Hứa Tư Đình.
“Tư Tư, cho cậu nè.”
Thời Bồi lấy ra một ly, cắm ống hút đưa cho cô.
Hứa Tư Đình hỏi: “Cậu mua à?”
“Không phải, là anh chàng câm hồi nãy mua đó.”
Hứa Tư Đình nghĩ một lúc mới hiểu được ý Thời Bồi, vừa thấy kỳ lạ, Thời Bồi đã đưa cho cô tờ giấy kia.
“Cảm ơn cô đã giúp tôi tìm sách.”
Hứa Tư Đình bật cười - người này thật bất ngờ, lại đáng yêu.
Cô hút một ngụm trà sữa, là vị đậu đỏ mà cô thích nhất, hương vị ngọt ngào làm dịu đi nỗi buồn trong lòng. Cô gấp mảnh giấy lại, nhét vào túi áo.
“Tư Tư, giá như ngày nào cũng có người đưa trà sữa cho tụi mình thì tốt biết mấy.”
“Vậy cậu kiếm bạn trai đi.”
“Ờ… hơi khó đấy.”
“Vậy thì đừng mơ nữa.”
“Hehe…”
Hứa Tư Đình dường như không còn quá buồn, Thời Bồi cũng yên tâm phần nào.
Triệu Thiên sẽ kết hôn vào tháng sau, nhắn trong nhóm hỏi ai sẽ đi để tiện sắp xếp.
Trong nhóm im ru, chẳng ai phản hồi.
Hứa Tư Đình cầm điện thoại, riêng lẻ nhắn cho Triệu Thiên: “Chúc mừng cậu.”
Rất nhanh bên kia trả lời: “Cảm ơn.”
Sau đó là một tin khác: “Ai vậy?”
Hứa Tư Đình không nhắn lại nữa. Tất cả đã chấm dứt tại khoảnh khắc ấy. Cô không được phép khóc.
Tan ca lúc chín giờ tối, trời bắt đầu mưa lất phất, bầu trời đen kịt. Những cửa hàng hai bên đường cũng đã sớm đóng cửa. Hứa Tư Đình và Thời Bồi chia hai hướng, cô đi bắt xe buýt.
Tuyến số 8 có điểm cuối là trường cấp ba cô từng học, nơi mà cô từng gặp Triệu Thiên.
Còn hiện tại, cô chỉ ngồi đến giữa đường, sẽ không đi đến điểm cuối ấy nữa.
Trên xe người thưa thớt, Hứa Tư Đình ngồi lui về phía sau.
Mưa nhẹ rơi lên cửa sổ, để lại những vệt nước mờ mờ, rồi rất nhanh biến mất. Tháng Mười Hai, thời tiết lạnh lẽo, trong xe và ngoài xe như hai thế giới khác biệt, cửa kính mờ hơi nước.
Hứa Tư Đình thích cái cảm giác kính mờ ấy.
Cô giơ tay lên, ngón tay viết lên mặt kính mờ mịt hai chữ: Triệu Thiên
Cái tên ấy, từng xuất hiện trong sách vở của cô, trong những lời thì thầm, và tận sâu trái tim cô.
Giờ đây, Hứa Tư Đình dùng bàn tay xóa đi dòng chữ ấy - cô muốn gạt bỏ anh ra khỏi thế giới của mình.
Cô tựa đầu vào cửa kính, nhớ về những kỷ niệm, mũi bỗng cay cay, mắt bắt đầu nóng lên. Cô không cố kiềm chế nữa, dù sao trên xe cũng chẳng ai nhìn thấy, đêm tối, lặng lẽ, một mình liếm láp vết thương còn dễ chịu hơn ban ngày nhiều.
Bầu trời không sao.
Hứa Tư Đình hít mũi, cúi đầu muốn lau nước mắt.
Đột nhiên, bên trái phía sau cô vươn đến một bàn tay trắng trẻo thon dài, khiến cô giật nảy.
Hứa Tư Đình ôm ngực quay lại nhìn - là anh chàng câm trong tiệm sách hôm nay.
Anh cầm trong tay một mảnh giấy.
“Cho… cho tôi à?” Cô không chắc chắn hỏi.
Anh gật đầu, tay lại chìa tới gần hơn. Hứa Tư Đình có chút lúng túng nhận lấy, vô tình chạm vào đầu ngón tay anh - ấm áp. Ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn đường ngoài cửa sổ, gương mặt anh có phần mờ ảo, không nhìn rõ biểu cảm.
Cô mở tờ giấy ra.
Xe buýt lúc này đang phát báo điểm dừng, Hứa Tư Đình phản ứng kịp là đã tới trạm của mình, gật đầu tỏ ý cảm ơn, xách túi nhanh chóng bước xuống. Đứng ở trạm xe, xe buýt chưa rời đi, cô ngoái đầu nhìn lại, thấy anh vẫn nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Kỳ lạ thật.
Hứa Tư Đình nhớ tới mảnh giấy trong tay, cô đang nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Cô mở ra, trải thẳng lại. Trên tờ giấy là một bức vẽ cô gái nhỏ ngồi bên cửa sổ, khóe mắt vương lệ, nhìn ra bên ngoài.
Đó… là cô sao?
Dưới tranh có ký tên: Tống Lâm.
Anh tên là Tống Lâm!
Hứa Tư Đình thì thầm cái tên ấy, lặp lại trong miệng, âm vang dịu dàng bất ngờ.
Cô khẽ cười, giữa mùa đông giá rét, có người vì cô mà vẽ một bức tranh, đúng là ấm lòng. Một người xa lạ cũng đang an ủi cô, thì có gì phải buồn? Vốn dĩ… cũng chỉ là chuyện chẳng có ý nghĩa gì.
Hứa Tư Đình định gấp giấy lại, phát hiện mặt sau còn có chữ.
Xem xong, cô không thể kìm nén nữa, ngồi xổm xuống, úp mặt vào hai tay nức nở. Tất cả sự kiên cường sụp đổ chỉ bởi vài dòng chữ. Cô vẫn nghĩ việc Triệu Thiên kết hôn chỉ đơn thuần là chấm dứt một mối tình đơn phương, nhưng… đó cũng là khoảnh khắc tàn khốc khép lại cả một thời thanh xuân.
Tuổi trẻ của ai mà không từng gặp một chàng thiếu niên.
Chỉ là có người may mắn, được cùng cậu ấy đi qua năm tháng thanh xuân, còn có người, chỉ có thể đem những điều tốt đẹp ấy mãi chôn giấu trong tim, không chen vào, không đòi hỏi.
Như Hứa Tư Đình.
Cô chợt hiểu ra, cô muốn khóc, không phải vì người kia lấy vợ, mà vì chính cô cảm thấy có lỗi với bản thân mình.
Mưa nhỏ thấm ướt mái tóc trước trán cô, áo khoác cũng ẩm đi. Hứa Tư Đình ngẩng đầu lên, ánh đèn xa xăm, chẳng có ngọn nào dành cho cô. Cô cười khổ, đứng dậy, vén tóc lên, khuôn mặt đầy nước mưa cũng chẳng buồn lau, chỉ đưa tay quệt đại.
Bất chợt, một tờ giấy ăn được đưa tới trước mặt.
Ngón tay thon dài, cô nhận ra ngay là Tống Lâm.
Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười, một tay che ô, một tay đưa khăn giấy.
Trong không gian nhỏ hẹp dưới chiếc ô, Hứa Tư Đình như một chú hề ngốc nghếch.
Thấy cô không nhận khăn, Tống Lâm hơi do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng giúp cô lau đi. Động tác rất dịu dàng, cô trang điểm, nước mưa làm nhòe đường kẻ mắt, nhưng son đỏ vẫn chưa trôi, sắc đỏ nổi bật.
Hứa Tư Đình không né tránh.
Giấy ăn ướt rồi, Tống Lâm lại rút tờ mới.
“Cảm ơn anh.”
Tống Lâm mỉm cười, anh quấn một chiếc khăn quàng màu lạc đà, lúc này cởi ra quàng lên cổ cô.
Khăn vẫn còn hơi ấm, cúi đầu là có thể ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng. Tống Lâm viết chữ cho cô xem:
‘Tôi đưa cô về nhà.’
Hứa Tư Đình ấp úng: “Không… không cần đâu.”
‘Tôi không phải người xấu.’
Anh viết rất nghiêm túc, khiến Hứa Tư Đình bật cười.
Một cách kỳ lạ, Hứa Tư Đình tin tưởng Tống Lâm không phải người xấu, mà là một người vô cùng dịu dàng.
Từ những lời anh viết, cô đã có thể cảm nhận được:
“Trong mắt cô, nên là cả bầu trời đầy sao.”