Bởi vì U Châu vương và U Châu vương phi đời trước thích nhất hoa ngọc lan, nên trong phủ U Châu vương có trồng rất nhiều cây Ngọc Lan, ngay cả trong tòa tiểu viện mà Tiêu Hành chơi đùa thời còn nhỏ cũng có.
Tối hôm qua, lúc Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành đi dạo ở tòa tiểu viện kia và nhìn thấy cây Ngọc Lan, Tiêu Hành cũng đã nói với Tô Lãm Nguyệt rằng đó là loài hoa mà U Châu vương và U Châu vương phi tiền nhiệm thích nhất.
Vì thế, lúc này Tô Lãm Nguyệt mới đặt bông hoa ngọc lan kia vào lòng bàn tay của Tiêu Hành, câu nói đầu tiên là: “Bọn họ nghe được đấy.”
Tiêu Hành giơ tay cầm lấy bông hoa ngọc lan kia, mặc dù hắn đã cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, nhưng khi ngón tay chạm tới bông hoa ngọc lan kia thì ngón tay của hắn vẫn run rẩy một lúc.
Hắn siết chặt bông hoa ngọc lan trong tay, khàn giọng nói: “Ừm.”
Tô Lãm Nguyệt thấy vậy thì nắm chặt tay của Tiêu Hành rồi nở nụ cười an ủi.
Nàng quay đầu nhìn về phía bia mộ, lúc này lại có bông hoa ngọc lan rơi xuống, đồng thời còn rơi lên bả vai nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT