Tuy không nắm chắc hắn kiểm soát Nam U Lâm đến mức độ nào, nhưng có lẽ mật đạo này chính là tác phẩm của hắn, thậm chí đống quặng sắt kia vốn cũng thuộc về hắn, chỉ là sau đó lại ma xui qủy khiến rơi vào tay nàng thôi.
Bị Tô Lãm Nguyệt nhìn, Tiêu Hành cũng tâm linh tương thông mà nghĩ đến mật đạo kia, nên nở nụ cười: “Mật đạo kia cũng không hoàn toàn do ta đào, có một phần do tiền triều để lại, ta chỉ sai người tiếp tục đào sâu dựa trên cơ sở đó, sau đấy thì tìm được những quặng sắt kia.
Chẳng qua U Châu vốn không thiếu quặng sắt, vì thế nên vẫn bỏ không đống quặng sắt ở trong mật đạo.”
Tiêu Hành nắm chặt tay Tô Lãm Nguyệt: “Sau đó ta rất vui mừng, bởi vì mật đạo do ta cao hứng đào và quặng sắt kia có thể giúp ích cho nàng.”
Tô Lãm Nguyệt gật đầu.
Có thể nói nếu như không có mật đạo kia và số quặng sắt kia, sau này nàng không thể phát triển nhanh như vậy.
Không nói tới cái khác, nếu như không có số quặng sắt kia, cũng không biết sự xuất hiện của Túc Thiết Đao phải trì hoãn thêm bao lâu. Huống chi, vốn cần ít nhất nửa tháng để di chuyển giữa Nam U lâm và huyện Lâm Khâu, nhưng vì có mật đạo kia mà thời gian nửa tháng được rút ngắn còn chưa tới năm ngày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play