Thẩm Chính nhìn Hộ Bộ Thượng thư: “Đàm thượng thư, mặc dù luật pháp Đại Ung không định tội bôi nhọ người khác, nhưng ta có thể bẩm báo việc này với phía hoàng thượng, xin hoàng thượng làm chủ cho ta.”
Khi nhắc tới Tô Lãm Nguyệt, thần thái giương cung bạt kiếm của Hộ Bộ Thượng thư cũng hơi dịu đi.
Thế nhưng vừa nghĩ đến nhi tử của mình thì ông ta không còn lo nghĩ được nhiều nữa: “Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất ngươi hãy thả nhi tử của ta ra, bằng không cho dù có đến tai hoàng thượng thì ta cũng thề sẽ không bỏ qua.”
Năm nay Hộ Bộ Thượng thư đã sắp năm mươi, khi ông ta gần ba mươi thì mới có một nhi tử là Đàm Thành Minh, nên tất nhiên cưng chiều không bờ bến rồi.
Không phải ông ta không biết nhi tử của mình đã làm gì trong những năm tháng vừa qua, nhưng thế thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là mấy nữ nhân mà thôi, huống chi còn là một đám điêu dân, chết rồi thì thôi.
“Đàm Thành Minh liên quan đến một trăm ba mươi chín mạng người trong ba mươi sáu án mạng, hiện nay đã có chứng cứ xác thực, mà gã cũng đã thừa nhận ở trên công đường và ký tên đồng ý. Tuy bản quan không đảm bảo trong tay mình tuyệt đối sẽ không có một vụ án oan sai nào, nhưng Đàm Thành Minh tuyệt đối không thể vô tội.” Thẩm Chính không nhường một bước nào.
“Chứng cứ xác thực? Ai biết đống chứng cứ kia có phải là giả hay không. Nếu như không mở công đường thẩm tra xử lí lại vụ án của nhi tử ta, thì ngươi đừng hòng động vào một cọng tóc gáy của nó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT