Diệp Cương thì trực tiếp ‘phù phù’ quỳ gối về phía Thẩm Chính, không kìm chế nổi mà dập đầu: “Tạ ơn đại nhân giải oan cho cả nhà thảo dân, thảo dân cảm tạ đại ân đại đức của Thẩm đại nhân, cảm tạ đại ân đại đức của Thẩm đại nhân.”
Thẩm Chính đứng dậy rồi tiến lên, tự mình nâng gã ta dậy: “Thực ra ta đã để ý đến vụ án cả nhà ngươi từ trước và đã bắt đầu điều tra lâu rồi. Nhưng thực sự không có chứng cứ thiết thực cho thấy lúc đó là do Đàm Thành Minh làm, vì thế nên chỉ đành làm thế này để gã nhân tội. Thật sự quá xấu hổ.”
Nếu như dưới tay Đàm Thành Minh chỉ có một vụ án này thì hắn ta thật sự không có cách nào để bắt Đàm Thành Minh rồi.
Nhưng Đàm Thành Minh quá ngang ngược, án mạng dưới tay đếm không xuể. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì khó mà tưởng tượng nổi một Đàm Thành Minh chỉ mới mười chín tuổi mà trong tay lại nhiễm máu của nhiều mạng của như vậy.
Mà đây chẳng phải chính là kết quả đến từ sự dung túng của Đàm thượng thư và phu nhân hay sao.
Một phủ Thượng Thư đã như vậy thì chẳng có một ai trong đám tham quan ô lại toàn triều là trong sạch cả.
Bên dưới triều đình mục nát này là dòng sông máu được tích cóp lại từ biết bao nhiêu sinh mạng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play