Tiêu Hành nở một nụ cười với nàng: “Hoàng thượng, như vậy là được rồi, thần đã rất thỏa mãn rồi.”
Trái tim của Tô Lãm Nguyệt chợt run lên, vì câu này của A Hành bao hàm ba tầng ý tứ.
Hắn gọi nàng là hoàng thượng chứ không gọi nàng là Nguyệt Nguyệt như ngày thường, nhằm nói cho mọi người biết rằng dù hắn và nàng cùng mặc long bào, nhưng hoàng thượng của Đại Ung sẽ chỉ là nàng, điều này cũng xoa dịu trái tim của đám triều thần giúp nàng.
Mà câu ‘như vậy là được rồi’ là đang nói với nàng, rằng không cần tiếp tục công bố thân phận U Châu Vương của hắn, hiện tại hắn đã rất thỏa mãn rồi, những thứ khác không quan trọng.
Còn câu nói thứ ba, một chữ ‘thần’ đã nói rõ tất cả.
Thời điểm ở bãi săn lúc trước, sau khi Tiêu Hành xử lý tất cả những người mà Tiết Kiến Minh để lại ở trong tối thì đã đi tới trước mặt Tô Lãm Nguyệt, sau đó hắn quỳ một gối xuống mặt đất.
Lúc đó, hắn tựa như thanh đao sắc bén nhất ở trong tay của Tô Lãm Nguyệt, bất kể Tô Lãm Nguyệt sai khiến thế nào thì hắn cũng là thanh đao mà nàng có thể sử dụng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play