Giọng điệu đó muốn ấm ức bao nhiêu thì có ấm ức bấy nhiêu, ánh mắt nhìn Tô Lãm Nguyệt muốn đáng thương thế nào thì đáng thương thế đấy.
Tô Lãm Nguyệt thấy hắn như vậy, kìm nén tiếng cười an ủi: “Đúng vậy, ả ta quá đáng thật, chẳng qua sau này trong phủ sẽ không còn ai dám dùng ánh mắt như vậy nhìn A Hành nữa rồi, không cần lo lắng nữa.”
Nếu như có người lộ ra ánh mắt tán thưởng với A Hành, nàng cũng sẽ thấy không sao cả, dù gì chỉ cần là người bình thường thì sẽ đều thích những gì tốt đẹp mà.
Nhưng nữ tỳ vừa rồi nhìn A Hành bằng ánh mắt không phải là chiêm ngưỡng, ánh mắt đó rõ ràng đã bị vấy bẩn bởi lòng tham.
Không chỉ có mỗi A Hành cảm thấy ghét bỏ, mà nàng cũng thấy ghét bỏ ánh mắt ấy.
Tiêu Hành bây giờ không cần phải lo lắng sợ sệt gì nữa, hắn lúc đầu không biết Tô Lãm Nguyệt có cảm thấy hành động của hắn quá đẫm máu mà cự tuyệt rời xa hắn không.
Mà lần này nghe thấy những lời vỗ về từ Tô Lãm Nguyệt, tuy hắn rất vui nhưng vẫn cảm thấy không đủ, hắn cảm thấy Tô Lãm Nguyệt không nên chỉ dùng miệng trấn an hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT