Sau khi Tô Lãm Nguyệt hoàn toàn biến mất, ông ta mỉa mai nói: "Ba ngày sau nếu chuyện đã thành, ta sẽ thực sự không quên lời hứa với ngươi, nhưng ta e rằng đến lúc đó ngươi sẽ không còn mạng sống để hưởng nữa.”
Tô Lãm Nguyệt vừa ngồi vào xe ngựa, Tiêu Hành trong xe đã nắm lấy tay nàng quan sát từ trên xuống dưới sau đó mới hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Tô Lãm Nguyệt cười nói: "Không sao, chỉ nói vài lời thừa thãi mà thôi. Tiết Kiến Minh đó nói vớ vẩn một hồi còn cho rằng ta là kẻ ngốc, nói muốn hợp tác với ta còn hứa sau này cho ta làm quan trong triều đình, ta giả vờ do dự một lúc, cuối cùng đã gật đầu đồng ý.
Trước khi đến, ta còn tưởng rằng Tiết Kiến Minh tốt xấu gì cũng ngồi trên chức vị thừa tướng hơn mười mấy năm, hiện giờ ông ta đã đến mức một tay che trời, có lẽ sẽ khó đối phó hơn.
Nhưng ta nghĩ có lẽ là do ông ta quyền cao chức trọng, một tay che trời quá lâu rồi nên cố chấp bảo thủ, lí lẽ đầy sơ hở, nhưng ông ta lại tưởng rằng ta không nghe ra được, đúng là buồn cười.”
Tiêu Hành nghe xong thì cười lớn, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Lãm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt nhà ta rất lợi hại, còn lâu mới bị ông ta lừa.”
Lúc này, Tô Lãm Nguyệt nhìn ánh mắt sáng ngời của Tiêu Hành, nàng không hề nghi ngờ, giây phút này, trong lòng Tiêu Hành nàng nhất định là người lợi hại nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT