Cậu ấy mỉm cười với cô bé, chuyện hôm nay Văn Vãn làm, khiến cậu ấy vô cùng cảm động, bởi vì cảm động nên cậu ấy càng thêm yêu thích cô bé hơn.
Sự yêu thích này không có liên quan với bất cứ ai, cũng không liên quan đến em gái hay gì cả.
Vãn Vãn là Vãn Vãn, em gái là em gái, cậu nhóc phân chia rất rõ ràng.
Vãn Vãn đáng yêu như vậy, đương nhiên những người khác sẽ bị sự đáng yêu của cô hấp dẫn, còn cậu thực sự thích cô.
"Nhóc Kiêu, sang nhà thím ăn cơm, bảo mẹ cháu sang cùng nữa." Lục Tư Hoa cười nói, bởi vì đang vui nên trên mặt cũng tràn đầy sự dịu dàng.
Trình Kiêu nói: "Không, không cần đâu ạ, cháu đã nấu cơm rồi." Cậu ấy vô thức từ chối.
Tô Vãn Vãn nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy nấu cơm bao giờ? Sao cô bé lại không biết? Không phải từ nãy tới giờ cậu ấy chỉ chú tâm thoa thuốc cho cô bé hay sao, cả một tiếng đồng hồ đều không đi đâu mà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play