Giống như nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc của Hề Trì, Trần Tinh Nhiên rũ hàng mi, tức giận nói: “Cậu nói muốn dính mà.”
Trong mắt Hề Trì lóe lên một tia ý cười, đáp lời: “Ừm, mình muốn dính.”
Hai người cứ như vậy nắm tay dựa vào lan can, nhìn đất liền ngày càng xa mình, trong tầm mắt chỉ còn lại biển cả mênh mông.
Ngu Thành nhiều sông ngòi, trước đây Trần Tinh Nhiên và Hề Trì từng đến miếu Long Vương một chuyến, chỉ tiếc hiện tại đã thành địa điểm du lịch, tất cả đều là kiến trúc hiện đại, dù là Trần Tinh Nhiên cũng không nhìn ra chút ý vị cổ xưa nào.
Xung quanh không có ai, Trần Tinh Nhiên cũng có chút muốn trò chuyện, đặc biệt là cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay đang nắm chặt của người kia truyền đến, dưới làn gió biển thổi phất, dường như thật sự có chút tiên khí chảy trôi giữa hai người.
"Câu... không kinh ngạc một chút nào à?" Mức độ chấp nhận cao như vậy sao?
Vấn đề này Trần Tinh Nhiên sớm đã muốn hỏi, chỉ tiếc lúc ấy cô vội vàng bắt Trình Thư Thục, không rảnh để ý đến cảm xúc của Hề Trì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play