Từ nhỏ Lục Hoa Minh đã thân thiết với Lục Thu Minh hơn, Lục Thu Minh nhỏ hơn Lục Hoa Minh sáu tuổi, trước đây lúc Lục Thu Minh được sinh ra thì phần lớn thời gian đều do Lục Hoa Minh trông nom, tự nhiên tình cảm tốt hơn một chút.
Về phần em hai Lục Giang Minh thì từ trước đến giờ không phải là giờ cơm thì không thấy người đâu, quan hệ đương nhiên không thân thiết như vậy.
Chín giờ, cả ba người nhà Lục Hoa Minh đi ra ngoài, Lục Hoa Minh cố ý bảo ông Triệu trong thôn dùng xe bò đưa bọn họ lên thị trấn.
Không phải là Lục Hoa Minh bày vẽ mà là sức khỏe của Lục Kiều thật sự không tốt, đi bộ đến thị trấn phải mất một hai tiếng đồng hồ, còn chưa đi lên đến đó thì Lục Kiều đã ngất xỉu mất rồi.
Ngồi trên phương tiện giao thông cũ kỹ là xe bò lên đến thị trấn, sắc mặt của Lục Kiều càng thêm tái nhợt hơn so với lúc ra khỏi nhà.
Sau một loạt kiểm tra ở bệnh viện, trên mặt Lục Hoa Minh lộ ra một nụ cười vui mừng, vừa rồi bác sĩ nói tình trạng của Lục Kiều đã tốt hơn lần trước rất nhiều, qua mấy ngày nữa có thể trở về trường học đi học.
Ra khỏi bệnh viện, Lục Hoa Minh dẫn theo vợ và con gái đi đến nhà em ba Lục Thu Minh.
Lục Kiều ngoan ngoãn đi theo sau lưng vợ chồng Lục Hoa Minh, thỉnh thoảng lại đưa mắt quan sát các công trình kiến trúc ở xung quanh.
Bấy giờ nhà cửa không cao và san sát nhau giống như ở tương lai, trên cơ bản đều là nhà một tầng hoặc là tòa nhà thông nhau, nhìn vẫn có vẻ đặc sắc của niên đại này.
Nhà ông ba Lục Thu Minh ở trong một khu tập thể của trường tiểu học XX trên thị trấn, ở đây đều là người quen, lúc ba người Lục Kiều xuất hiện thì lập tức gây sự chú ý với những người khác.
Trong đó người gây sự chú ý nhất là cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi theo phía sau – Lục Kiều, ngoại hình thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt to ngập nước làm cho người ta vừa nhìn thì đã nhũn tim.
Cách đó không xa, Lâm Phượng vừa tan ca về nhà nhìn thấy ba người cách một đoạn.
Lâm Phượng bước nhanh đến, trên mặt nở nụ cười nói: “Anh cả, chị dâu, sao đến lại không nói trước một tiếng, nếu không thì em đã bảo Thu Minh đi đón anh chị và cháu rồi, buổi trưa mọi người ở lại ăn cơm nhé!”
“Cháu chào thím ba ạ.” Lục Kiều ngoan ngoãn chào hỏi.
“Kiều Kiều cũng đến rồi à, chúng ta về nhà rồi nói chuyện” Lâm Phượng tỏ ra rất thân thiết kéo tay Lục Kiều đi về phía nhà mình.
Lâm Phượng rất thích con gái, đáng tiếc lại sinh ra một đứa con trai, bởi vì nguyên nhân làm trong biên chế nhà nước nên cũng không thể sinh con thứ hai, cho nên bà ấy rất thích hai cô gái nhỏ của nhà họ Lục, càng đừng nói đến con gái nhà họ Lục đều rất xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy vui.
Nhà Lâm Phượng ở lầu ba, mấy người bọn họ cùng lên lầu, đợi đến khi vừa bước lên lầu hai thì đôi mắt sắc của Lục Kiều bỗng nhiên trầm xuống.
Trong hành lang bỗng nhiên có một luồng khí lạnh truyền đến, rõ ràng là vừa rồi ở dưới lầu còn nóng không chịu được, thế mà vừa lên lầu hai đã làm người ta thấy rét lạnh, là cái lạnh toát ra từ bên trong.
“Cộc cộc cộc…” Tiếng bước chân từ xa truyền đến gần.
Đầu bậc thang có một bóng người gầy yếu xuất hiện, đó là một cô gái nhỏ, nhìn qua thì cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, làn da có vẻ hơi thô ráp nhưng mà ngũ quan thì lại rất thanh tú.
Đợi đến gần Lục Kiều mới phát hiện cô gái nhỏ này gầy quá mức, nói một câu gầy trơ xương thì cũng không quá đáng, bộ quần áo mặc trên người lùng thùng giống như là đang treo trên người vậy.
Có lẽ là cô ấy phát giác được ánh mắt của Lục Kiều, cô gái nhỏ quay đầu nhìn về phía Lục Kiều, đôi mắt đen nhánh không hề dao động nhìn qua chỉ ngắn ngủi mấy giây rồi thu hồi ánh mắt.
Cô ấy không nói năng gì đi ngang qua mấy người xuống lầu, Lục Kiều nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ thì đôi mắt sắc càng thêm trầm sâu.
Lúc cô gái nhỏ sắp biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, Lục Kiều đã nhìn thấy một bóng đen vặn vẹo từ từ hiện lên sau lưng cô gái nhỏ.
Đây là…!
Đợi cô ấy đi rồi, luồng khí lạnh trong không khí vừa rồi cũng dần dần tản đi theo cô gái nhỏ.
Lý Thúy Hoa phát hiện dường như ánh mắt của con gái mình vẫn luôn nhìn theo cô gái vừa rồi, bà cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn theo, nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ rời đi, không hiểu sao sau lưng Lý Thúy Hoa lại thấy sởn lạnh.
Ngay đúng lúc Lý Thúy Hoa đang ngây người thì bỗng nhiên cổ tay áo bị người ta túm lấy, liếc mắt sang thì mới phát hiện là Lục Kiều.
“Sao thế, có phải là không thoải mái không con?” Lý Thúy Hoa lo lắng hỏi.
“Không ạ, chỉ là thấy hơi nóng thôi, chúng ta nhanh lên lầu đi.” Lục Kiều nở một nụ cười nhàn nhạt đáp.