Lưu Quảng Ninh nhìn vẻ mặt âm trầm của mẹ già, khóe miệng anh ta giật giật, cuối cùng cũng nhịn lời muốn nói xuống. Anh đi đến bên cạnh rửa mặt rồi vào phòng.

“Hồng Táo, anh về rồi.” Lưu Quảng Ninh vừa nói vừa đóng cửa.

Đợi đến khi cửa đóng lại rồi nhưng vẫn không nghe thấy Lý Hồng Táo lên tiếng. Trong lòng Lưu Quảng Ninh thoáng chốc rớt “lộp bộp”, nhìn về phía Lý Hồng Táo nằm trên giường không có động tĩnh gì.

Anh ta tiến tới từng bước đưa tay lay lay cô: “Hồng Táo, em tỉnh lại đi, Hồng Táo…”

Nhưng mà Lý Hồng Táo nằm trên giường vẫn không mở mắt, Lưu Quảng Ninh đột nhiên trở nên luống cuống, gọi lớn ra bên ngoài phòng: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau đến đây, Hồng Táo không ổn rồi!”

Lưu Quảng Ninh vừa kêu lên thì Vương Lệ Bình đã lập tức vọt vào. Thấy Lý Hồng Táo đang nằm trên giường Vương Lệ Bình cũng ngạc nhiên:
“Sao lại thế này?”

“Con không biết, con gọi thế nào Hồng Táo cũng không tỉnh lại.”

Đầu tiên Vương Lệ Bình liếc nhìn thoáng qua dưới mông Lý Hồng Táo, không thấy máu chảy ra mới thở phào nhẹ nhõm. Bà ta bắt đầu đưa tay véo vào từng vị trí huyệt đạo trên người Lý Hồng Táo.

Véo hồi lâu Lý Hồng Táo mới từ từ tỉnh lại, lúc nhìn thấy mẹ chồng và người đàn ông nhà mình thì ngạc nhiên.

Sau khi nghe Lưu Quảng Ninh nói mình vừa ngất xỉu, Lý Hồng Táo theo phản xạ sờ sờ bụng mình, bụng truyền đến cảm giác đau đớn không rõ ràng khiến trong lòng Lý Hồng Táo càng thêm bất an.

Trong đầu Lý Hồng Táo bỗng hiện lên lời Lục Kiều nói lúc sáng.

Nghĩ đến chuyện đứa nhỏ có thể xảy ra chuyện không may, Lý Hồng Táo nhịn không được mà nói với Lưu Quảng Ninh: “Quảng Ninh, em muốn lên bệnh viện kiểm tra xem thử, bụng em rất khó chịu”

“Cái gì, đi bệnh viện, đi bệnh viện cái gì? Không phải con đã tỉnh lại rồi à, tới bệnh viện không cần tốn tiền à!” Vương Lệ Bình suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, hung dữ mắng.

“Quảng Ninh, em đau bụng.”

Lưu Quảng Ninh thấy Lý Hồng Táo vừa tỉnh lại vẻ mặt còn tái nhợt nhưng nghĩ đến lời mẹ nói đi bệnh viện sẽ phải tiêu tiền, Lưu Quảng Ninh trở nên do dự, theo phản xạ nhìn về phía mẹ mình.

Vương Lệ Bình đối diện với ánh mắt của Lưu Quảng Ninh, vẻ mặt sầm xuống.
Bà ta hùng hùng hổ hổ lên tiếng nói:
“Không được phép tới bệnh viện, tiền trong nhà cũng không phải gió lớn thổi tới. Hơn nữa vợ nhà ai khi sinh con mà chẳng phải như thế này chứ? Vợ của con thì cao quý hơn được bao nhiêu?”

“Lúc trước lúc mẹ sinh con ra, buổi sáng mẹ còn phải làm việc kiếm tiền ở trong ruộng, buổi chiều về tới nhà thì sinh luôn, cũng không hề xảy ra chuyện gì cả. Phụ nữ sinh con giống như đi vệ sinh, vừa ngồi xổm xuống là con đã ra ngoài, đám đàn ông mấy đứa không biết thì đừng nghĩ lung tung!”

Vương Lệ Bình nói xong thì xoay người chạy ra ngoài, dáng vẻ như sợ chậm một bước sẽ phải bỏ tiền ra.
Thái độ của Vương Lệ Bình rất rõ ràng, không đưa tiền cũng không đến bệnh viện.

Lưu Quảng Ninh thấy mẹ bỏ đi thì áy náy cúi đầu nhìn về phía Lý Hồng Táo, liếm môi an ủi: “Hồng Táo, để anh đi nói với mẹ pha cho em một chén nước đường nhé.”

Lý Hồng Táo nhìn bóng lưng người đàn ông đang chạy trối chết, trong lòng cô ấy thất vọng đến cực điểm.
Nhìn đi, đây chính là người đàn ông lúc trước cô ấy không để ý tới sự phản đối của người trong nhà mà cứ nhất quyết phải gả…

Trong thôn xảy ra chuyện lớn.

Ngay vào đêm hôm qua Lý Hồng Táo đã xảy ra chuyện. Lúc cô ấy được đưa ra khỏi nhà thì đã không nhận thức rõ ràng nữa, dòng máu chảy ào ào nhìn mà khiến người ta kinh hãi, cô ấy được đưa đến bệnh viện trên thị trấn ngay trong đêm.

Lý Hồng Táo như vậy vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ trong bụng lành ít dữ nhiều, bị chảy nhiều máu như vậy, đừng nói là đứa nhỏ mà ngay cả người mẹ cũng chưa chắc đã giữ được.

Đáng thương thay cho hai bé gái mà Lý Hồng Táo sinh trước đó, tuổi vẫn còn nhỏ mà sợ là sắp không còn mẹ nữa.

Lúc Lý Thúy Hoa đi ra ngoài nghe người ta nói chuyện Lý Hồng Táo thì trong đầu nảy số nghĩ đến chuyện hôm qua Lục Kiều nói với Lý Hồng Táo về cái bụng, trong đầu bà không nhịn được mà hoảng hốt vô cùng.
Hôm qua không phải là Lục Kiều nói mò sao?

Lý Thúy Hoa cuống quít quay trở về nhà, vừa vào nhà thì Lục Hoa Minh đã phát hiện tinh thần của bà không được tập trung.
“Bà sao thế, nhìn khí sắc bà có vẻ không được ổn lắm?” Lục Hoa Minh quan tâm hỏi.

“Không có gì, con gái đã dậy chưa?” Lý Thúy Hoa cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi cho nên bèn giấu ở trong lòng.

Con gái mình làm sao có thể biết được bụng Lý Hồng Táo thật sự xảy ra chuyện chứ?
Chắc chắn chỉ là trùng hợp nói trúng thôi.

“Dậy rồi, à đúng rồi, vừa rồi mẹ bảo chúng ta tiện thể đi sang chỗ nhà chú ba một lát, bảo nhà chú ấy hai ngày nữa trở về tham gia lễ đính hôn của Lục Dao.” Lục Hoa Minh lại nói thêm một câu.

“Chú ba cũng đã rất lâu rồi chưa về đây.”

“Bận rộn công việc mà, sống ở trên thị trấn áp lực lớn hơn sống ở nông thôn chúng ta nhiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play