Giang Thu Nguyệt nhìn thấy vóc dáng cao lớn của Lý Thúy Hoa liền lùi lại mấy bước nhưng vẫn cố cứng rắn: “Dù sao thế nào đi nữa tiền của ông cụ cũng phải chia một phần cho nhà tôi.”
“Tiền là ông nội để lại cho bà nội dưỡng già, ông đã đưa cho cháu, sau này bà sẽ sống cùng nhà cháu.” Lục Kiều nhàn nhạt lên tiếng giải thích một câu.
Nghe xong lời Lục Kiều, Lục Giang Minh lập tức không chịu, mở miệng phản bác: “Đã là tiền dưỡng già của bà cụ thì bà cụ cũng có thể sống cùng nhà chú mà, chú cũng có thể phụng dưỡng mẹ chú, đưa tiền cho chú đi.” Còn cả vàng thỏi nữa, cũng phải giao ra.
“Ha!” Lục Kiều khẽ cười khẩy một tiếng, ánh mắt chế nhạo không hề che giấu mà liếc nhìn người chú hai Lục Giang Minh.
Thật là, người không biết xấu hổ thì đúng là vô địch thiên hạ?!
“Chú hai, tôi có giáo dục nên mới gọi một tiếng chú hai, chứ chú cũng đừng ra vẻ làm người bề trên trước mặt tôi. Nếu không phải vì chú thì ông tôi có gặp chuyện không? Bà giao cho chú phụng dưỡng, chú không sợ gió lớn làm trẹo lưỡi à.” Lục Kiều tức đến mức bật cười vì độ vô liêm sỉ của người này.
Dưỡng lão? Bà cụ sống với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là nhà Lục Giang Minh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play