Tưởng Thanh Tùng từ đơn vị bộ đội trở về phát hiện ra chuyện giữa Lục Dao và Thẩm Thừa Phong thì lập tức từ hôn.
Lục Dao bị Thẩm Thừa Phong dỗ dành đến mức đầu óc mụ mị, chân trước vừa từ hôn chân sau đã cùng Thẩm Thừa Phong bỏ trốn khỏi xóm núi này, cô ta theo Thẩm Thừa Phong vượt ngàn dặm xa xôi đến thủ đô.
Cuộc sống ở thủ đô hoàn toàn khác tưởng tượng của Lục Dao, người nhà họ Thẩm không vừa mắt cô con dâu nông thôn như cô ta, kể cả nhắc với người ngoài cũng cảm thấy mất mặt.
Ở nhà họ Thẩm, mỗi ngày Lục Dao đều làm không hết việc nhà, mới ba mươi mà trông bộ dạng như đã năm mươi.
Lục Dao sinh ra hai đứa con gái nhưng ngay cả con cũng khinh thường cô ta, cô ta chính là con ở miễn phí của nhà họ Thẩm, còn là cái loại phải bỏ tiền ra.
Bởi vì Lục Dao mãi không sinh được con trai, áp lực trong lòng ngày càng lớn, cho nên năm cô ta ba mươi bảy tuổi, Thẩm Thừa Phong ngoại tình đã trở thành giọt nước tràn ly.
Vì hai đứa con gái mà Lục Dao không muốn li hôn, cô ta nhu nhược cả đời, hầu hạ nhà họ Thẩm cả đời, cho đến khi chết cô ta cũng không biết tại sao cuộc đời mình lại phải sống thành như vậy.
Sau đó khi Lục Dao mở mắt, cô ta phát hiện mình đã trùng sinh, cô ta sống lại vào thời điểm mẹ Tưởng dẫn theo bà mối đến cửa cầu hôn, Lục Dao không chút do dự lập tức đồng ý cuộc hôn nhân này,
Thẩm Thừa Phong cái gì, con gái cái gì, tất cả đều xuống địa ngục đi thôi!
Kiếp trước hai đứa con gái của cô ta luôn châm chọc khiêu khích người mẹ ruột này, chê cô ta chẳng được tích sự gì. Nhưng chúng lại thân thiết gọi “dì ơi, dì à” với con khốn kia.
Lục Dao chết một lần rốt cuộc hiểu rõ, mẹ kiếp, một lũ vô ơn!
Cô ta không cần đám vô ơn đó, ai thích thì đi mà rước về!
Bất kể là kiếp trước hay là sau khi trùng sinh, trong lòng Lục Dao luôn biết người mà Tưởng Thanh Tùng thích thật ra là Lục Kiều nhưng Lục Dao không thèm để ý, bởi vì đến năm mười bảy tuổi, Lục Kiều sẽ bệnh mà chết.
Lục Dao tin rằng tình cảm có thể bồi dưỡng ra, mà Tưởng Thanh Tùng là lựa chọn tốt nhất của cô ta.
Sau đó, trong tình tiết của thế giới này, Lục Dao quả thực cũng ở lâu với Tưởng Thanh Tùng mà sinh tình, Tưởng Thanh Tùng cũng quên đi được bạch nguyệt quang Lục Kiều kia, cuối cùng hai người sống những ngày tươi đẹp, sinh ra một trai một gái, có một kết cục hoàn hảo.
Lục Kiều suy nghĩ cẩn thận một hồi, hình như, hình như nếu cô không xuyên vào cơ thể này, hiện giờ nguyên thân hẳn là đã hết cảnh diễn trong kịch bản rồi.
Ôi vãi chưởng, cô đã làm sai điều gì mà bị ông trời chơi một vố như vậy?
Cô đang sống yên lành, có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, ông trời một lời không hợp lập tức ném cô đến đây. Chuyện gì vậy trời?
“Kẹt!” Cửa bị người bên ngoài đẩy ra.
Lý Thúy Hoa bưng canh trứng đi vào.
Lý Thúy Hoa, mẹ của thân xác này.
Lý Thúy Hoa cầm canh trứng đi đến bên giường Lục Kiều, đặt bát lên tủ đầu giường bên cạnh sau đó cúi người xuống cẩn thận đỡ cô tựa vào đầu giường.
Lục Kiều thấy bà mẹ hờ này định đút canh cho mình, vội vàng giơ tay nhận lấy canh trứng trong tay đối phương, mỉm cười dịu dàng:
“Mẹ ơi, con tự mình uống được.”
“Được, con tự uống đi, nhóc con này còn xấu hổ nữa chứ? Lúc còn bé không phải mẹ vẫn đút cho con sao? Hai tuổi bảo con ăn một mình, con còn quấn lấy mẹ đòi mẹ đút đấy!” Lý Thúy Hoa bật cười trêu chọc con gái hai câu.
Khóe miệng Lục Kiều giật giật, tỏ ý… đó là nguyên thân, không phải cô.
“Mẹ ơi, con lớn rồi.”
Xuyên đến thế giới này ba ngày, Lục Kiều biết rất rõ Lý Thúy Hoa cưng chiều cô con gái này đến mức nào, quả thực là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
“Lớn rồi cũng là con gái mẹ, hơn nữa con mới mười bảy tuổi, vẫn còn là cô bé.” Lý Thúy Hoa nhớ đến dáng vẻ bụ bẫm xinh xắn lúc nhỏ của Lục Kiều lại không khỏi cảm thán, chớp mắt mà con gái đã lớn thế này.
Đã đến tuổi cập kê rồi, Lý Thúy Hoa giơ tay xoa đầu Lục Kiều, trong mắt toàn là yêu thương.
“Kiều Kiều, con cũng đừng thương nhớ cái tên Tưởng Thanh Tùng kia nữa. Con xem bà già nhà họ Tưởng kia kìa, vừa nhìn đã biết là người ghê gớm rồi, con biết để Tưởng Thanh Tùng đồng ý kết hôn với Lục Dao, bà ta đã làm gì không?”
Lý Thúy Hoa liếc mắt nhìn con gái sau đó mới nói tiếp:
“Thắt cổ cũng làm ra được rồi đó, thật sự thắt cổ đó! Bà già sư tử Hà Đông đó thật tàn nhẫn với bản thân, để cho Tưởng Thanh Tùng phải mềm lòng bằng được, hai hôm nay đi ra ngoài trên cổ bà ta vẫn còn vết hằn!”
“Tưởng Thanh Tùng gặp phải một bà mẹ như thế, không biết kiếp trước đã làm ra chuyện thất đức gì. Kiều Kiều, mẹ nói với con, con phải cắt đứt với Tưởng Thanh Tùng đi.”
“Đợi sức khỏe con tốt lên, mẹ sẽ tìm cho con một người thành phố, đến lúc đó con gái mẹ chính là người thành phố rồi, phúc lớn lắm đó! Còn có phúc hơn cả Lục Dao!”