“Phiền phức gì thế? Có phải là do dược liệu khó tìm không? Thực ra bệnh viện chúng tôi có đầy đủ thuốc Đông y…”
“Không phải dược liệu, chuyện này cháu sẽ tự lo.” Lục Kiều nói rồi tiếp tục hỏi: “Chú xem thử thứ bảy anh ta có thể đến đây không? Thứ bảy cháu rảnh, còn những ngày khác phải đi học, gần đây rất bận. Cháu muốn kiểm tra tình trạng cánh tay cụ thể rồi mới đưa ra phương án trị liệu.”
“Khụ khụ, Lục Kiều, cháu nói chuyện có vẻ phức tạp quá, vậy thì khả năng chữa trị được đến đâu? Ý chú là, liệu sau khi chữa khỏi có thể tiếp tục phục vụ trong bộ đội được không?” Đặng Gia hỏi, giọng vẫn còn chút do dự.
“Đúng vậy, nếu không thì sao ạ?” Lục Kiều đáp lại một cách thờ ơ.
Việc chữa trị cho Tưởng Thanh Tùng chỉ có hai lựa chọn rõ ràng: hoặc xuất ngũ, hoặc tiếp tục phục vụ. Cô nói có thể chữa khỏi tức là có đủ khả năng để anh ta tiếp tục ở lại bộ đội, nếu không cô đâu nói làm gì.
Nghe vậy, Đặng Gia lập tức vui mừng, cười tươi nói: “Được rồi, vậy tốt quá.”
“À này lão Tiêu, ông dẫn Lục Kiều đi nhà ăn ăn trưa đi, tôi sẽ ở đây liên hệ với bệnh nhân để hẹn thứ bảy này.” Đặng Gia nói với Tiêu Ân Đức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play