Cậu ấy dò hỏi: "Cậu bị bệnh tâm lý à?"
"Cậu mới bị bệnh tâm lý ấy." Thi Dã đặt Bất Bạch xuống, đến giờ ăn của mèo nhỏ rồi, để nó tự đi ăn: "Tôi làm từ sáng nay."
Giờ vẫn là buổi sáng, lúc cậu ấy đến là 8 giờ sáng, lúc ấy Thi Dã đã không có nhà.
Đinh Kỳ Chân cầm gậy bóng chày đi lòng vòng trong căn hộ rộng, xác nhận không có trộm rồi mới liên lạc cho Thi Dã.
Đinh Kỳ Chân chỉ vào đống hỗn loạn: "Mấy giờ cậu dậy mà làm thành thế này?"
"Năm giờ."
"…"
Người đàn ông thời thượng và kỷ luật dậy từ 5 giờ sáng để rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề.
Đinh Kỳ Chân tặc lưỡi, quá lố rồi, đi gặp ai mà phải chuẩn bị công phu thế.
"Cậu đi gặp ai thế?"
"Hạ Phong Sinh."
Sét đánh ngang tai, Đinh Kỳ Chân không tin vào tai mình.
"Ai cơ?!"
Thi Dã bị hét đến đau cả tai: "Hạ Phong Sinh."
Hai người cộng lại cũng chẳng ghép nổi một đôi tai tử tế.
Đinh Kỳ Chân trợn mắt há mồm, cái tên này đã mấy năm không nghe đến, giờ nghe lại vẫn gây chấn động y như năm đó: "Cậu tự nhiên đi gặp cậu ấy làm gì?"
"Cậu quên năm đó cậu ấy đã ép cậu thế nào à?"
Tình hình cậu ấy cũng không biết rõ chi tiết, Thi Dã không muốn nói, nên cậu ấy cũng không tiện hỏi thêm.
Hồi cấp ba Thi Dã bị ép yêu một chàng trai tên là Hạ Phong Sinh, yêu suốt gần ba năm.
Vào mùa đông cuối cùng của cấp ba, Hạ Phong Sinh chỉ đùa giỡn tình cảm với anh.
"Cậu ấy mất trí nhớ rồi."
"Mất trí nhớ?" Đinh Kỳ Chân lầm bầm: "Đúng là ác giả ác báo."
"Không đúng, cậu ấy mất trí nhớ thì cậu đi gặp cậu ấy làm gì?"
"Tìm cậu ấy để làm hòa quay lại."
"…" Đinh Kỳ Chân trợn trắng mắt, suýt nữa ngã ngửa: "Cậu! Cậu vẫn còn thích cậu ấy, muốn nối lại tình cũ với cậu ấy!"
"Cậu quên hồi đó cậu ấy đối xử với cậu thế nào rồi à?"
Tội nghiệp Thi Dã bị Hạ Phong Sinh chơi như mèo vờn chuột.jpg
Thi Dã cau mày: "Sao có thể quên."
Tất cả đều nhớ rõ ràng.
"Thế cậu còn định quay lại với cậu ấy làm gì?" Đinh Kỳ Chân chợt hiểu: "Cậu định trả thù cậu ấy à?"
Thi Dã không phủ nhận.
Trả thù thì trả thù, nhưng mà bỏ cả bản thân vào thì cái giá có hơi cao rồi đấy.
"Cậu ấy mất trí nhớ đến mức nào, ngay cả ba mẹ hay người quan trọng nhất cũng không nhớ luôn à?"
Thi Dã nhớ lại thái độ của Hạ Phong Sinh: "Ừ."
Đinh Kỳ Chân xoa cằm phân tích.
"Giờ cậu ấy mất trí nhớ, cậu xuất hiện ở chung với cậu ấy, bên cạnh toàn người xa lạ nên cậu ấy nhất định sẽ dựa dẫm vào cậu, đợi cậu ấy lệ thuộc vào cậu không rời bỏ được thì cậu nhẫn tâm vứt bỏ." Đinh Kỳ Chân vỗ tay cái bốp, cảm thán: "Thi Dã, thật không phải là người mà!"
"…"
Thi Dã lấy một chai nước trái cây từ tủ lạnh, Đinh Kỳ Chân ghé sang hỏi: "Gặp lại cậu ấy cậu có cảm giác gì, bây giờ cậu ấy sống thế nào?"
"Bình thường."
"Bình thường là sao?" Ở điểm nào?
Thi Dã: "Chỗ nào cũng bình thường."
Lúc trước sau khi bị đá từng khóc lóc thảm thiết, cứ ngỡ rằng khi anh gặp lại Hạ Phong Sinh sẽ đầy đau đớn khắc cốt ghi tâm.
Vậy mà khoảnh khắc thực sự gặp lại Hạ Phong Sinh, trong lòng anh không có cảm giác gì, tình cảm thuở thiếu niên đã sớm tan thành mây khói trong bảy năm xa cách.
…
Sau chuyện xảy ra vào buổi sáng, Hạ Phong Sinh gọi một phần gà rán để tự an ủi bản thân.
Gà rán, chứa đầy đủ mọi dưỡng chất mà cơ thể con người không cần.
Ăn no nê, cậu nằm dài trên giường chẳng có việc gì làm.
Trước đây thứ hai bận như chong chóng, giờ tự dưng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Hạ Phong Sinh lại thấy hơi không quen.
Cậu mở danh bạ, như diêm vương điểm tên từng người.
Quấy rầy ai đây?
Buổi chiều, Dương Lợi Vạn đẩy cửa văn phòng ra, liền thấy Hạ Phong Sinh đang ngồi trên ghế sô pha bên trong.
Đôi mắt Hạ Phong Sinh sáng rực như đèn pha, vừa thấy ông ta liền lập tức rạng rỡ tung tăng nói: "Thầy ơi, thầy đến rồi!"
Ôm quyển sổ ghi chép trong tay, hai mắt sáng rực nhìn về phía ông ta.
Theo đuổi tri thức.
Da đầu Dương Lợi Vạn run lên, bây giờ ông ta chẳng muốn gặp Hạ Phong Sinh chút nào.
Lần trước vì vụ trang confession bị cấp trên gọi lên gặp mặt, bây giờ Dương Lợi Vạn vẫn còn ghi hận trong lòng.
Huống chi Hạ Phong Sinh đã quên hết kiến thức từng học, dạy lại từ đầu thì biết phải dạy đến bao giờ, ông ta không có khả năng dạy cậu được.
Văn phòng rất lớn, có bốn giáo viên cùng nhau sử dụng.
Có giáo viên không ưa Dương Lợi Vạn tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa nói: "Tiểu Hạ đến chờ rất lâu rồi, nói muốn học hành nghiêm túc với thầy đó."
"Học thành rồi sau này còn có thể giúp thầy sắp xếp tài liệu viết bài, không phải trước kia em ấy thường giúp thầy làm mấy việc này sao?"
Giáo viên kia lời lẽ đầy mỉa mai ẩn ý, lại còn tỏ ra thân thiết với Dương Lợi Vạn.
Bài đăng xin giúp đỡ của Hạ Phong Sinh trên trang confession, trong giới giáo viên cũng có người nghe được ít nhiều, sau lưng thì có không ít người xì xào bàn tán về Dương Lợi Vạn.
Loại người gì vậy.
Dương Lợi Vạn âm thầm nghiến răng, không ngờ Hạ Phong Sinh gọi điện làm phiền còn chưa đủ, còn chạy tới văn phòng làm phiền ông ta tiếp.
Bởi vì Hạ Phong Sinh thân là trâu ngựa lại mất trí nhớ, rất nhiều bài viết để xin giải thưởng cần cậu tự tay viết.
Ông ta chẳng buồn để ý Hạ Phong Sinh, tự mình ngồi xuống trước bàn làm việc, mở máy tính ra, bên trong là một nửa bài viết kinh tế đang viết dở.
"Thầy ơi, em cũng muốn xem thử."
Hạ Phong Sinh ghé sát lại, cả người toát ra vẻ ham học hỏi, cái gì cũng muốn nhúng tay vào.
Dương Lợi Vạn vừa định đuổi cậu đi cho khuất mắt.
Hạ Phong Sinh đưa tay đỡ trán: "Sao mà quen quá, em hình như biết phải viết tiếp thế nào rồi."
Khoảnh khắc Dương Lợi Vạn định gạt tay cậu ra lại lập tức dừng lại, hơi bất ngờ: "Thật à."
"Em đột nhiên cảm thấy đôi tay mình tràn đầy năng lượng kỳ diệu."
Bác sĩ từng nói Hạ Phong Sinh có thể nhớ lại bất cứ lúc nào, gặp đồ vật quen thuộc rồi chợt nhớ ra cũng là chuyện bình thường.
Mới đó mà đã nhớ ra rồi!
Ông ta lập tức đứng dậy khỏi ghế: "Vậy cậu viết đi."
Hạ Phong Sinh không chút ngần ngại, đặt mông ngồi phịch xuống ghế da.
"Thầy ơi, em bắt đầu nhé."
"Được, cậu bắt đầu đi."
Dương Lợi Vạn liếc nhìn vị giáo viên vừa cà khịa mình, trong lòng hả hê lắm, cầm ly trà ra máy lọc nước lấy nước.
Lúc quay về nhìn thấy trên màn hình toàn bộ chữ đều được bôi xanh.
Dương Lợi Vạn: ?
Giây tiếp theo, Hạ Phong Sinh ấn nút Delete.
Soạt!
Dương Lợi Vạn: !
Một màn hình trắng xóa.
Cái đầu của Hạ Phong Sinh khựng lại trước màn hình, rồi quay đầu lại nhìn ông ta: "Thầy ơi, chữ trên màn hình tự nhiên biến mất hết rồi."
Biến mất cái đầu cậu! Làm sao có thể có lại được nữa?
Dương Lợi Vạn hận không thể ném Hạ Phong Sinh ra bên ngoài cửa sổ.
"Cậu đang làm cái quái gì thế!"
Ông ta cực khổ lắm mới viết được!
Ông ta vội vàng cướp lấy chuột từ tay Hạ Phong Sinh để cứu vớt chút hy vọng cuối cùng, lại phát hiện cái thằng nhãi con này đã xóa sạch luôn cả thùng rác.
Bài hơn mười ngàn chữ, bây giờ một chữ cũng không còn.
Dương Lợi Vạn tức đến nhói tim: "Cậu không biết dùng máy tính sao không nói sớm?"
Hạ Phong Sinh bị đuổi ra ngoài: "Lần này không biết, lần sau sẽ biết thôi."
Tự an ủi bản thân cực kỳ giỏi.
"Thầy ơi quen tay hay việc, em chắc chắn lần sau sẽ làm được."
Còn lần sau nữa, không đời nào có lần sau nữa!
Dương Lợi Vạn lúc này hoàn toàn hiểu rõ Hạ Phong Sinh hiện tại khác xa với trước kia rồi.
Không thể trông cậy vào đối phương làm được chuyện gì tử tế.
"Thầy ơi, cho em thử lại lần nữa đi."
Dương Lợi Vạn cảnh giác nhìn cậu: "Tôi tự viết."
Không cho cậu chạm vào chuột, bàn phím, cái gì cũng cấm.
Hạ Phong Sinh: "Nhưng thầy kia nói, trước đây thầy hay nhờ em viết giúp mà, giờ em cũng có thể viết mà."
"Không cần." Dương Lợi Vạn mặt mũi đen sì ghét bỏ nói: "Cai rồi."
Viết bài vốn đã mệt, còn có Hạ Phong Sinh cứ lẽo đẽo bên cạnh không chịu đi.
"Cậu không có việc gì làm à?" Dương Lợi Vạn hỏi.
Hạ Phong Sinh nhìn ông ta một lúc: "Vâng."
Dương Lợi Vạn nhắm mắt, mất kiên nhẫn chỉ về phía giá sách bên kia.
"Không có việc thì qua đó lấy cuốn sách mà đọc."
"Được."
Hạ Phong Sinh không làm phiền ông ta nữa, đi chọn sách.
Chọn được một quyển "Trong Thế Gian" của Maksim Gorky ngồi xuống ghế sofa. ( app TYT - tytnovel )
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Giây tiếp theo.
"Thầy ơi, gặp từ không biết đọc với câu không hiểu có thể hỏi thầy không?" Hạ Phong Sinh chăm học chịu hỏi.
Trong đầu Dương Lợi Vạn bật ra một tràng chửi miêu tả sinh động, nhưng vì ngại còn người khác nên cố nuốt xuống.
Nghiến răng nói ra một chữ: "Được."
Vừa được đồng ý, Hạ Phong Sinh bắt đầu đọc.
Rất nhanh liền gặp từ không biết.
"Thầy ơi, em gặp từ không biết."
Dương Lợi Vạn phiền phát điên, giả vờ không nghe thấy cậu hỏi.
Hạ Phong Sinh càng kiên trì: "Thầy ơi, em gặp từ không biết! Em bị mất trí nhớ, không nhớ được nhiều chữ đâu."
Không chỉ đập đầu thành mất trí nhớ, còn đập cho thành mù chữ luôn rồi.
Dương Lợi Vạn tiếp tục giả điếc.
Ông ta thật sự không có thời gian rảnh để lo cho cậu.
Hạ Phong Sinh tăng cấp độ tấn công: "Thầy ơi, thầy làm giáo viên kiểu gì kỳ vậy?"
"…"
Dương Lợi Vạn không còn cách nào đành đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Phong Sinh: "Chữ nào không biết?"
"Có bốn chữ."
Hạ Phong Sinh đưa ngón tay chỉ từng chữ một.
Dương Lợi Vạn đọc theo từng chữ.
"Tôi"
Hạ Phong Sinh chỉ chữ tiếp theo.
"Là"
Rồi chữ kế.
"Đồ"
Chữ cuối cùng.
"Ngốc"
Dương Lợi Vạn trầm mặc nhìn cậu.
Cậu muốn làm gì.