"Tôi treo cái này là vì tôi thích!" Thi Dã nắm chặt con gấu bông nhỏ.

Đối với tâm lý đầy mưu mô của Thi Dã, Tống Vũ dùng mọi cách để sỉ nhục.

Dùng thủ đoạn mạnh mẽ như sét đánh để đả kích hành vi trà xanh.

"Tôi cũng thích." Tống Vũ mỉa mai: "Thích người khác cảm thấy tôi vừa đẹp trai vừa đáng yêu."

Thi Dã á khẩu không nói được gì.

Răng nanh trong miệng Thi Dã nghiến chặt lại, nhất thời không nói nổi một câu, tai đỏ bừng như sắp bốc cháy.

"Tôi muốn người khác nghĩ tôi đáng yêu thì làm sao?!"

Tống Vũ bị dọa đến run rẩy.

Mẹ ơi, anh làm gì vậy.

Định đánh người à?

Tống Vũ bị dọa sợ liên tục lùi lại phía sau.

Dù đang hoảng sợ cũng không quên châm chọc thêm câu nữa: "Anh nóng nảy quá."

Dũng cảm thật.

Thi Dã như chó bắt chuột túm lấy Tống Vũ: "Cậu có ý kiến gì về cái móc khóa trên balo tôi hả?" 

Trong lòng Tống Vũ cực lực phản đối hành vi này của anh nhưng phản ứng cơ thể lại vô thức lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

"Không… không có."

Việc Tống Vũ chế giễu sở thích của người khác, khiến Thi Dã nghi ngờ liệu cậu ta có thực sự là bạn trai hiện tại của Hạ Phong Sinh như lời nói hay không.

Hạ Phong Sinh thích người ngay thẳng.

Thi Dã nhớ đến điều gì đó liền cau mày, chắc chắn không phải ký ức vui vẻ.

Mà người ở trước mặt thì rõ ràng là không phải kiểu người đó.

Tống Vũ thoát khỏi tay anh.

Không ngờ trên đường đua làm bạn trai giả vì mất trí nhớ, ngoài cậu ta ra còn có một đối thủ khác.

Quốc gia đông dân, dù là đường đua hiếm cũng vô cùng chật chội.

Ngày đầu tiên nhập học báo danh nghiên cứu sinh, người đầu tiên cậu ta gặp chính là Hạ Phong Sinh, đứng dưới tán cây xanh mát, cúi đầu lộ ra chiếc cổ trắng trẻo, mặc áo sơ mi trắng tạo cảm giác mát mẻ dễ chịu, đôi tay đẹp đang cầm bút viết gì đó cho tân sinh viên.

Khí chất của cậu quá đỗi đặc biệt, làn da trắng lạnh, tay dài chân dài, vai cổ cân đối nổi bật, cổ của cậu cũng thon dài hơn người bình thường, đặc biệt là mặc đồ tây trang và áo sơ mi thì đẹp không thể tả. 

Trên người mang theo một mùi hương có phần cố ý, cố ý đến mức nào, không phải mùi nước hoa gay mũi, mà là một loại hương dịu nhẹ dễ chịu, khiến cho người ta có cảm giác cậu vì muốn gặp riêng mình mà xịt nước hoa. 

Sự bí ẩn này khiến cho người ta như phát điên đến mê mẩn.

Cậu có khí chất lạnh lùng nhưng lại là người biết đối nhân xử thế chu đáo và dịu dàng, mái tóc đen óng giống như vừa được vẩy mực lên.

Giáo viên hướng dẫn thường dẫn cậu theo tham dự các buổi gặp gỡ thương vụ, lần nào cũng toàn thắng trở về, đầu óc vừa thông minh vừa thủ đoạn, ngoài giới có rất nhiều kiểu đánh giá về cậu, có người nói cậu là quý ông hiểu lễ nghi có phong độ, có người lại nói toàn thân cậu chỉ có mỗi cái miệng là biết hoạt động.

Tổng kết lại: Người đẹp, phong cách sống khá hoang dã.

Cậu ta đã để ý Hạ Phong Sinh một thời gian rất lâu, chỉ không biết đối phương có thể chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái, cho nên chần chờ mãi không dám nói rõ ra, sợ bị Hạ Phong Sinh từ chối rồi sau này trốn tránh mình mọi công sức đều uổng phí.

Nhưng bây giờ đối phương mất trí nhớ, còn lo lắng gì đến xu hướng tình dục nữa, cả người đang rối rắm, gặp ngay một người cùng trường cùng khoa lại còn là bạn trai hiện tại không khác gì kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, theo bản năng chỉ biết nắm chặt lấy.

Con vịt đến miệng rồi sao có thể để bay mất, Tống Vũ tuyệt đối không thể để thua một kẻ giữa đường nhảy ra làm Trình Giảo Kim được.

"Loại người đọc ít sách như anh mới nghĩ tới chuyện đi làm bé ba."

"Ai nói với cậu là tôi đọc ít sách?"

Sự phân biệt học vấn bộc lộ ra, khiến Thi Dã càng tin chắc vào suy đoán trong lòng của anh.

"Được thôi, vậy anh nói xem bằng cấp của anh là gì?"

Không đợi anh trả lời, Tống Vũ đã bồi thêm một câu: "Tôi là sinh viên đại học Bắc Kinh."

Thi Dã tốt nghiệp khoa chính quy 211: …

Đại học Bắc Kinh là ngôi trường đứng đầu trong nước, trong khuôn viên trường tùy tiện kéo đại một người cũng có thể là quán quân hoặc thủ khoa.

211 đúng là có hơi lép vế.

Tống Vũ tung đòn đả kích: "Nếu anh chịu dành thời gian chăm chỉ học hành như cách ăn mặc, thì giờ có khi đã đậu vào đại học Thanh Hoa bên cạnh rồi, cũng chẳng đến nỗi nói chuyện với chúng tôi không cùng tần số."

Thi Dã: "Cậu…"

Hạ Phong Sinh xen vào nói: "Hai người cãi nhau đủ chưa?"

Cậu đã ăn xong hai quả đào, mà hai người họ vẫn còn cãi nhau.

Tống Vũ: "Nói nhiều cũng vô dụng, chẳng bằng để cho đàn anh tự mình chọn."

Vòng tới vòng lui, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát là cậu.

Hạ Phong Sinh: …

Không chọn thì chắc chắn hai người này không chịu dừng lại.

Tống Vũ rất tự tin sẽ được chọn, cậu ta so với Thi Dã vượt trội hơn nhiều, cùng trường cùng chuyên ngành, Hạ Phong Sinh học tài chính hiểu biết cách cân nhắc lợi hại, mà cậu ta có thể giúp đỡ đối phương rất nhiều.

Hạ Phong Sinh đưa tay ra rồi lại rụt về, lặp lại mấy lần, cuối cùng miễn cưỡng chỉ tay vào Thi Dã.

"Chọn anh vậy."

Thi Dã: ":D"

Tống Vũ là người đầu tiên phản đối: "Tại sao chứ?!" 

"Đàn anh, anh hồ đồ rồi, anh chọn anh ta bởi vì anh ta ăn mặc đẹp phải không, đây rõ ràng là anh ta đặc biệt trù tính sẵn."

"Chịu bỏ tâm tư vì tôi là được rồi." Hạ Phong Sinh bình thản nói.

"…"

Tống Vũ không thể chấp nhận nổi: "Đàn anh, vậy trước đây chúng ta tính là gì, những kí ức tốt đẹp đó của chúng ta thì sao, ai sẽ xoa dịu những vết sẹo mà ký ức để lại cho em."

Hạ Phong Sinh nhướng mày: "Gió đêm."

Lấy điện thoại ra, mở nhạc.

Tạch!

Gió đêm lay mái tóc pha sương của anh ~ Xoa dịu những vết sẹo mà ký ức đã để lại~

Hạ Phong Sinh phát đúng hai câu rồi dừng lại.

Không thể phát tiếp.

Phát nữa chắc phải trả tiền bản quyền mất.

Tống Vũ cắn răng nhìn về phía Thi Dã.

Thi Dã: >vO

Thi Dã: Có chút tâm tư thì sao chứ.

Hạ Phong Sinh chọn xong không tiếp tục theo hai người họ cãi nhau nữa, nhìn hai người cãi nhau, chi bằng tranh thủ viết nốt bài báo cáo chưa hoàn thành.

Mở máy tính ra, bước đầu tiên là đổi biệt danh của Tống Vũ.

Tống Vũ không phục chạy lại năn nỉ cậu đổi ý.

Ai ngờ khi vừa mở khung chat của Tống Vũ, lịch sử trò chuyện cũ của hai người nhảy ra.

Tống Vũ: …

Xong rồi, quên xóa tin nhắn mà còn chưa đồng bộ với máy tính nữa.

Nhất thời Tống Vũ mồ hôi tuôn ra như mưa.

Hạ Phong Sinh quay đầu nhìn cậu ta.

Tống Vũ cuống quýt nói: "Đừng báo cảnh sát, bây giờ em cút liền."

Vừa dứt lời không dám chần chừ một giây nào.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi chuồn lẹ.

Thi Dã nhìn bóng lưng chạy trối chết của Tống Vũ, anh chỉ biết người này không phải bạn trai hiện tại của Hạ Phong Sinh.

May mà anh luôn kiên trì không nhượng bộ.

Nhưng trong lòng vẫn còn một vướng mắc muốn hỏi.

"Em chọn anh vì vẻ bề ngoài à?"

Tới đây thì giọng nói lại thay đổi, khi nói chuyện có thổi thêm chút khí trong đó.

"Hả?" Hạ Phong Sinh: "Không phải."

Thi Dã nở nụ cười.

Hạ Phong Sinh: "Cậu ta rất thông minh, tôi thích người đầu óc đơn giản hơn."

Thi Dã: …

Cũng là nhờ vào lợi thế về học vấn rồi.

Giải quyết xong một vấn đề, còn lại một cái nữa.

Hạ Phong Sinh: "Trước kia chúng ta từng là người yêu, vậy bây giờ chúng ta chia tay đi."

Thi Dã không đồng ý: "Không được."

"Vì sao? Tôi chẳng có tình cảm gì với anh, anh có tình cảm với tôi không?"

Thi Dã không trả lời trực tiếp: "Có hay không cũng không thể chia tay, em mất trí nhớ không thể lấy lý do này để chia tay được, đối với anh như vậy là không công bằng."

Hạ Phong Sinh híp mắt, nói như thật ý nhỉ.

Muốn chia tay với Thi Dã còn khó hơn nhiều so với việc đối phó với Tống Vũ.

Trong lúc Hạ Phong Sinh đang suy nghĩ đối sách, điện thoại của Thi Dã đổ chuông.

"Cậu đang ở đâu vậy? Mau về đi! Nhà cậu bị trộm rồi!"

Âm thanh ồn ào trong điện thoại làm tai đau nhói, Thi Dã nhíu mày đưa điện thoại ra xa.

Hôm nay trước khi ra khỏi nhà vẫn còn ổn, sao lại bị trộm được.

"Cậu mau về đi!"

Thi Dã cúp điện thoại: "Anh có việc phải đi về trước, có chuyện gì thì liên hệ qua Wechat."

Nói xong liền cảnh giác nói: "Đừng nghĩ đến việc xóa phương thức liên hệ của anh, anh đã lưu lại số của em rồi."

Hạ Phong Sinh ngoài cười nhưng trong không cười, không hiểu Thi Dã đang tính toán cái gì, dứt khoát không để ý đến đối phương nữa.

Cậu ngồi xuống tiếp tục chơi máy tính trên bàn, đường khâu sau tai nhìn thật rợn người. ( app truyện T Y T )

Cậu bị ngã từ trên tầng xuống phải khâu sáu mũi, nhìn thấy vết thương mà người bình thường cũng phải nhăn mặt đau đớn.

Thi Dã đứng đằng sau cậu: "Em không có gì muốn nói với anh sao?" 

Nói gì cơ?

Hạ Phong Sinh không hiểu.

Bảy năm không gặp, giữa cậu và Thi Dã, Thi Dã và cậu đều là những người xa lạ.

Người xa lạ thì không có chủ đề chúng gì để nói.

Thấy đối phương không muốn nói gì, Thi Dã cũng không dừng lại.

Khi ra cửa thì đột ngột bị gọi lại.

"Ồ, đúng rồi."

Thi Dã quay đầu lại.

Hạ Phong Sinh: "Anh cẩn thận một chút, chiếc áo khoác trên người anh biết nói chuyện."

"…"

.

Chiếc xe thể thao dừng lại trong bãi đậu xe ngầm, thang máy chậm rãi đi lên.

Đinh!

Đến tầng mười tám.

Thi Dã trở về phong trần mệt mỏi, mở khóa bằng vân tay và mật mã, cửa chính mở ra, không kịp thay giày liền bước nhanh vào nhà.

"Bất Bạch!"

Vừa lấy điện thoại gọi cho Đinh Kỳ Chân, vừa cúi xuống tìm kiếm bóng dáng của Bất Bạch trong từng khe hẹp.

Kéo rèm: "Bất Bạch!"

Mở máy giặt: "Bất Bạch!"

Nằm rạp xuống nhìn vào khe ghế sô pha: "Bất Bạch!"

Thậm chí còn lục cả thùng rác: "Bất Bạch!"

Chỗ nào cũng không có.

Nếu biết nhà sẽ bị trộm, thì lúc sáng ra khỏi nhà anh nên đưa Bất Bạch đến nhà trẻ Miêu Miêu rồi.

Ngay khi Thi Dã đang vượt nóc băng tường khắp nhà, cánh cửa phòng trong cùng mở ra.

Đinh Kỳ Chân bước ra ôm một cục toàn thân đen sì như đang bưng một cái tháp vậy.

Nhìn Thi Dã với tư thế kỳ quái giữa phòng khách hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Thi Dã đang lục thùng rác ngẩng đầu lên, thấy cục đen sì đó, trái tim đang treo lơ lửng lập tức bung dù hạ cánh an toàn.

Đinh Kỳ Chân nói: "Bất Bạch không sao, tên trộm không vừa mắt nó."

Cục đen sì như hiểu được, bất mãn kêu "meo~" một tiếng.

Đinh Kỳ Chân lập tức nịnh nọt: "Là do họ không biết thưởng thức mày thôi."

Đinh Kỳ Chân và Thi Dã là bạn từ nhỏ, hiện đang du học ở nước Mỹ.

Gần đây bên đó vừa Halloween vừa Giáng sinh, cậu ấy tranh thủ nghỉ về nước.

Thi Dã nhận lại Bất Bạch, nói là mèo nhỏ thì không hẳn, năm nay đã chín tuổi, rất khoẻ mạnh.

"Cậu mau vào xem có mất thứ gì giá trị không."

Cậu ấy biết mật khẩu nhà Thi Dã, lúc nãy đến tìm người, không thấy ai ở phòng khách nên vào phòng ngủ tìm.

Vừa mở cửa, một cảnh tượng bừa bộn bày ra trước mắt.

Nhà Thi Dã mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp theo khung giờ cố định.

Bản thân anh cũng có thói quen giữ phòng sạch sẽ, dù mệt mấy cũng không để quần áo vứt lung tung như thế này.

Thế mà lúc này trong phòng quần áo vung vãi đầy đất, bước vào phòng thay đồ, tủ đồng hồ và hộp trang sức loạn hết cả lên.

Có trộm rồi!

Nhưng trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt hoảng hốt của Đinh Kỳ Chân, Thi Dã đối diện với căn phòng hỗn độn mà không hề chớp mắt.

"Là tôi tự làm đấy."

Đinh Kỳ Chân hoảng hốt: "Cậu tự làm?"

Làm gì mà loạn đến thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play