Lưu Kiến Quốc đã từ từ nhắm mắt lại, bỗng chốc lại mở ra, khiến đám thân hữu vây quanh giật nảy mình.
Lưu Kiến Quốc lẩm bẩm: “Tôi, tôi hình như nghe thấy giọng của Dương Dương, là giọng của nó.”
Rõ ràng đã gần ba mươi năm trôi qua, rõ ràng với điều kiện nhà ông lúc đó còn không mua nổi máy ghi âm có thể ghi hình, cho nên không có bất kỳ âm thanh nào của đứa trẻ được lưu lại, nhưng ông vẫn nhớ rõ giọng của con trai mình.
Mềm mại, nũng nịu, thậm chí còn có rất nhiều từ phát âm không chuẩn.
Những người thân xung quanh nhìn nhau, sống mũi cay xè càng thêm lợi hại, người nào đa cảm đã rơi lệ.
Thế hệ trước đều nói nhìn thấy người nhà đã qua đời, nghe thấy giọng nói của họ, nghĩa là sắp đi rồi, lão Lưu chắc chỉ còn hai ba tiếng đồng hồ nữa thôi.
‘Ba ơi!’

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play