Hôm sau.
Tuân Mị vén chăn lên, còn buồn ngủ mà trùm lên mặt, mái tóc dài rối tung vén lên cổ. Anh mơ mơ màng màng cảm thấy bên cạnh có người động đậy, hé mắt nhìn, phát hiện là Đoạn Thủy Lưu một tay chống bên tai anh, đang cúi người xuống, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú vào anh, khoảng cách giữa hai người không quá một gang tay.
"Đừng hòng lừa tôi ra cửa... Hôn tôi vô dụng..." Tuân Mị lẩm bẩm, nghiêng đầu đi.
Đoạn Thủy Lưu hiển nhiên ngây người, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tóc.”
Tuân Mị vẻ mặt không kịp phản ứng, mãi đến khi Đoạn Thủy Lưu kéo kéo sợi tóc bị anh đè dưới thân, lúc này mới bừng tỉnh, khó khăn trở mình. Đợi Đoạn Thủy Lưu sửa sang lại tóc xong xuống giường, anh lại ngủ say ngay lập tức.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là 9 giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, rung trời chuyển đất, vậy mà Tuân Mị vẫn nướng thêm nửa tiếng, cuối cùng vẫn là Đoạn Thủy Lưu đang tập chống đẩy ở phòng khách đặc biệt vào phòng ngủ tắt đồng hồ báo thức.
Đoạn Thủy Lưu tập xong lại tắm rửa đi ra, Tuân Mị lúc này mới uể oải ngồi dậy trên giường, mặt mày vẫn còn mờ mịt vì chưa tỉnh ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play