Khi Triệu Không Minh mở mắt ra, thế giới thực tế mới chỉ trôi qua một giây.

Cậu đột ngột bật dậy, lao thẳng về phía cửa ra vào. Hành động gấp gáp không báo trước này khiến cả căn phòng nhảy dựng!

“Không Minh, cậu đi đâu đấy?!”

“Tôi đi tìm anh tôi!”

Nhìn bóng dáng Triệu Không Minh biến mất trong màn mưa, người chị dâu thở dài một hơi:

“Đứa nhỏ này, ra ngoài cũng không biết mang theo dù!”

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, thân ảnh gầy gò lao đi giữa thành phố như u linh.

Thật ra Triệu Không Minh cũng không biết nhà Lâm Thất Dạ ở đâu, kiếp này bọn họ chưa từng gặp nhau. Nhưng nhờ vào hiểu biết về nguyên tác trong kiếp trước cậu biết Lâm Thất Dạ sống ở một khu nhà cũ, hơn nữa còn không nằm trong khu trung tâm thành phố.

Trong trí nhớ kiếp này, Thương Nam thị đã giải tỏa rất nhiều nơi.

Khu nhà cũ còn tồn tại, chỉ có một chỗ.

Triệu Không Minh nhìn về phía xa xăm.

Lúc này, bỗng một tiếng động cơ vang lên, một chiếc xe máy Halley dừng lại bên đường.

Một cô gái bước xuống xe.

Cô tháo mũ bảo hiểm, để lộ mái tóc dài, miệng không ngừng oán trách thời tiết tệ hại, thì chợt cảm thấy hoa mắt.

Rồi...

Cô kinh ngạc phát hiện chìa khóa xe máy trong tay đã biến mất!

Rầm rầm rầm...

Tiếng động cơ khởi động vang lên, chỉ thấy một thiếu niên phóng đi trên chiếc Halley của cô một cách ngang nhiên.

“Xe của tôi… Có trộm xe!”

Cô gái vừa định đuổi theo, thì nghe tiếng thiếu niên gọi vọng lại:

“Xe của tôi mượn tạm một chút, cậu có thể đến Sở sự vụ Hòa Bình mà tìm tôi!”

Sở dĩ Triệu Không Minh nói vậy, vì bản thân cậu biết hành vi cướp xe là sai, lại không muốn để chị dâu biết chuyện này. Mà chỗ duy nhất cậu có thể để lại danh tính, chính là Sở sự vụ Hòa Bình. Dù sao, ông anh tiện nghi của cậu cũng làm việc ở đó.

“Sở sự vụ Hòa Bình?”

Cô gái sững sờ, lập tức hét lớn:

“Cậu là ai vậy hả?!”

Sau lưng, thiếu niên do dự một chút rồi hét to:

“Cậu có thể gọi tôi là Tài Thần!”

Hồng Anh lập tức nghẹn họng, không ngờ mình – một người gác đêm đường đường chính chính – lại bị cướp mất xe máy. Lại còn để lại địa chỉ? Trước đó đã điều tra kỹ rồi à?

“Tài Thần, Tài Thần cái con khỉ... Tài Thần mà đi ăn trộm xe à?!”

Ngay lúc Hồng Anh đang tức muốn học máu, trong tai nghe bỗng vang lên tiếng một người đàn ông:

“Cái gì? Đội trưởng, anh phát hiện tung tích Quỷ Diện Vương?!”

“Phạm vi đại khái là đâu… Vị trí là…”

“Theo dấu vết mà Quỷ Diện Vương để lại ở cống thoát nước, chúng tôi phát hiện hai vị trí khả nghi.”

“Một ở trong nội thành… Còn lại thì ở…”

Nghe lời nói trong tai nghe, ánh mắt Hồng Anh lập tức nhìn về hướng chiếc xe máy vừa bị cướp chạy đi…

Ngay sau đó, cô tức giận dậm chân:

“Tiểu tử chết tiệt, đừng để tôi bắt được cậu!”


Giữa đêm mưa, Triệu Không Thành tay cầm chiếc ô đen, bước đi chậm rãi.

Anh vừa rời khỏi nhà Lâm Thất Dạ.

Tâm trạng của anh khá tốt. Dù Lâm Thất Dạ không lựa chọn gia nhập người gác đêm, nhưng với anh điều đó không quan trọng. Ít nhất, anh đã bảo vệ được căn nhà này cho đứa nhỏ ấy.

Bỗng nhiên, Triệu Không Thành dừng bước, chiếc ô đen cũng lơ lửng giữa không trung. Trong tai nghe vang lên tiếng nói:

“Cái gì?”

“Các anh xác định Quỷ Diện Vương đang tiến về phía này?”

“Chưa thể chắc chắn, hiện có hai vị trí khả nghi…”

Lạch cạch!

Chiếc ô rơi xuống đất, bắn tung nước mưa.

Ngay lúc nghe Ngô Tương Nam trong tai nghe nói tiếp, Triệu Không Thành đã lao thẳng vào màn mưa.

Từ lời nói của Ngô Tương Nam, anh hiểu rõ tình hình: Hiện giờ vì có hai vị trí khả nghi mà Quỷ Diện Vương có thể xuất hiện.

Đội 136 của người gác đêm phần lớn đã tới nội thành. Dù sao nơi đó đông người, không thể dễ dàng sơ tán.

Còn khu nhà cũ này… chỉ còn lại một người duy nhất gác đêm: chính là anh.

Nếu từ nội thành đến đây cũng mất ít nhất mười phút.

Nghĩa là, nếu Quỷ Diện Vương xuất hiện ở đây. Hoặc anh giữ vững mười phút, hoặc chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tàn sát dân thường trong mười phút. Như vậy, đồng đội mới có thể kịp thời đến nơi.

Mà nếu để kẻ đó giết người?

Triệu Không Thành nhìn về phía ánh đèn lờ mờ phía sau – nơi ấy chính là cả thế giới của đứa nhỏ ấy.

Vấn đề là… anh có thể cầm cự được sao?

“Vô giới không vực” không ngăn nổi Quỷ Diện Vương... chỉ còn cách liều mạng!

Hoặc là cầu mong Quỷ Diện Vương không đến đây!

Hống hống hống!!

Đúng lúc ấy, một tiếng gầm như sấm động vang lên từ phương xa. Một mùi thối nồng nặc ập tới, khiến Triệu Không Thành suýt nôn mửa.

“Xem ra… vẫn tới rồi!”

Triệu Không Thành khẽ thở dài một hơi, ngay sau đó, cả người anh lao vào bóng tối. Chiếc vali trong tay lập tức mở ra, ba tấm bảng thông báo bắn ra.

“Cấm khư – Vô giới không vực!!”

______

Ở một phía khác.

Ngay khi Triệu Không Thành vừa biến mất.

Lâm Thất Dạ bất ngờ lao ra khỏi cửa chính, mưa xối xả dội vào người, ướt sũng tóc tai, mà cậu như chẳng nhận ra. Khi cậu dùng năng lực của 【Tinh Dạ Vũ Giả】 để giao tiếp với loài dơi, cậu lập tức biết Triệu Không Thành đang gặp nguy hiểm.

Khi biết anh ấy đột ngột biến mất không rõ tung tích. Cậu liền không chần chừ, lập tức chạy về phía Triệu Không Thành. Mặc dù cậu không muốn trở thành người gác đêm. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình đang ngồi trong nhà ấm áp ăn tối, trong khi có một người đàn ông đang âm thầm bảo vệ tất cả vì cậu…

Nếu cậu không đến, chỉ sợ cả đời này sẽ sống trong áy náy.

Đạp đạp đạp...

Dưới sự gia tốc của 【Tinh Dạ Vũ Giả】, bóng dáng cậu như u linh giữa màn mưa đêm. Một cú xoay người, cậu lướt qua con hẻm nhỏ của khu nhà cũ.

Nhưng ngay khi cậu vừa nhìn ra xa…

Một bóng người còn nhanh hơn lao vút qua trước mặt, như một tia kim quang chớp mắt. Lâm Thất Dạ sững người, ánh mắt dõi theo bóng dáng ấy. Đó là một thiếu niên đang phi nước đại giữa đêm mưa.

Tuổi tác xấp xỉ cậu, nhưng điều khiến Lâm Thất Dạ sửng sốt là: ánh kim lóe lên kia, xuất phát từ đôi mắt của thiếu niên ấy.

Thần uy?

Thiếu niên kia sở hữu thần uy tương tự như trong 【Phàm Trần Thần Vực】?!

Lâm Thất Dạ ngẩn ngơ nhìn bóng dáng đó.

Cùng lúc đó.

Triệu Không Minh dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thất Dạ. Khi vừa đến khu nhà cũ này, vì đường hẹp nên cậu đã bỏ lại xe máy, chỉ dựa vào năng lực của bản thân để chạy. Càng chạy, cậu càng cảm nhận rõ mùi hôi thối đặc trưng của Mặt Quỷ Vương!

Nhưng không ngờ lại gặp Lâm Thất Dạ ở đây. Triệu Không Minh lập tức dừng bước, quay người nhìn cậu.

“Cậu là, Lâm... Thất... Dạ?”

Triệu Không Minh nhìn thẳng vào cậu. Dựa vào cảm nhận, cậu có thể xác định Lâm Thất Dạ đang thi triển vùng cấm của 【Tinh Dạ Vũ Giả】. Cho nên, chỉ cần nhìn một cái, cậu đã nhận ra đối phương.

Lâm Thất Dạ sững người. Cậu không ngờ thiếu niên trước mặt lại biết mình.

“Cậu là ai?”

“Triệu Không Minh…” – cậu đáp, rồi bổ sung – “Có lẽ… một thân phận khác sẽ giúp cậu dễ nhận ra tôi hơn.”

“Anh trai tôi là Triệu Không Thành!”

Lập tức, ánh mắt Lâm Thất Dạ đờ đẫn, đứng ngây tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play