【 Tài Thần kim khố... Xin mời!! 】

Dưới màn đêm, mây đen dày đặc.

Đại Hạ, Thương Nam thị.

Ánh đèn sáng ngời chiếu sáng mọi thứ trong phòng, trong phòng bếp truyền đến mùi thơm mê người. Lúc này, thiếu niên nằm ngủ trên ghế salon đột nhiên mở mắt, hai con ngươi đen kịt.

Triệu Không Minh xoa xoa huyệt thái dương đang căng đau, đứng dậy và quan sát mọi thứ trong phòng.

Hai lông mày của cậu hơi nhíu lại, tựa hồ có chút nghi hoặc.

—— Đây là đâu?

“Không Minh tỉnh rồi à, dậy ăn cơm đi!”

“Đúng rồi, ca của cậu nói là không ở nhà ăn cơm!”

“Vừa rồi cầm cái túi đen, vội vã đi ra ngoài, cũng không biết đi làm gì...”

“Không Minh, cậu sau này cũng đừng học ca của cậu tham gia quân ngũ...”

“Quanh năm suốt tháng không có mấy ngày nghỉ, vất vả lắm mới về được... Cũng không thể ăn bữa cơm đoàn viên...”

Trước bàn ăn, một người phụ nữ hơn 30 tuổi, cau mày liên tục oán trách.

Mặc dù trong miệng bà nói như vậy, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm đen kịt cùng bầu trời âm u, bà vẫn lộ ra vẻ lo lắng.

Tẩu tử?

Ca ca?

Triệu Không Minh đứng đó, trong chốc lát chưa kịp phản ứng. Cậu cau mày, cố gắng nhớ lại điều gì đó, nhưng trong đầu chỉ có một khoảng trống!

“Con nữa, Triệu Chính Bân, đừng chơi điện thoại nữa, tranh thủ ăn cơm đi!”

“Vâng, mẹ!”

Theo giọng của người phụ nữ, một cậu bé khoảng 12-13 tuổi chạy ra từ trong phòng ngủ. Cậu bé không cam lòng đặt điện thoại di động xuống khay trà trong phòng khách. Quay đầu, cậu bé còn ngây ngô cười với Triệu Không Minh.

“Tiểu thúc, điện thoại trả lại cậu!”

Triệu Không Minh vẫn đang tìm kiếm ký ức về thế giới này trong đầu. Nhìn thấy cậu bé trước mắt, cậu bỗng nhiên ngẩn người.

“Con là Triệu Chính Bân? Cái tên này hình như hơi quen tai... Đúng rồi... Cha con tên gì?” Triệu Không Minh nghi hoặc hỏi.

Triệu Chính Bân như gặp quái vật, mở to mắt nhìn Triệu Không Minh.

“Chú, cha con là Triệu Không Thành mà! Chú không bị mất trí nhớ đấy chứ!”

Triệu Không Thành... Triệu... Triệu Không Thành!

Oanh!

Đột ngột, não bộ của Triệu Không Minh như bị nổ tung. Trong khoảnh khắc, mọi ký ức ùn ùn kéo đến, hòa nhập!

Cuối cùng một chút ký ức và thân thể hòa làm một, Triệu Không Minh bỗng nhiên mở to mắt!

Hóa ra mình đã xuyên qua và sống ở thế giới này đã 18 năm! Bây giờ trí nhớ của kiếp trước mới bắt đầu khôi phục.

Đại Hạ... Thương Nam thị... Triệu Không Thành...

Không nghi ngờ gì nữa, đây là thế giới Trảm Thần...

Và anh trai của mình, chính là người bị hiến tế bởi người gác đêm — Triệu Không Thành!

Triệu Không Minh sắc mặt hơi phức tạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play