“Ba tôi mời bà đến để dạy quy tắc, chứ không phải để làm tổ tông của tôi. Nếu bà muốn cầm cây gậy lông gà mà ra vẻ mệnh lệnh, cũng phải xem bà có đủ tư cách không đã. Đã là người làm thầy, thì phải có phong thái của một người làm thầy. Ngay cả đạo đức và phép lịch sự tối thiểu cũng không có, bà mà xứng đáng dạy người khác sao?”

Sắc mặt nữ gia sư tái xanh, ngón tay chỉ vào Tạ Tang Ninh run lên vì tức giận: “Cô, cô đúng là ngông cuồng! Tôi là gia sư do Nam tổng mời đến, mà cô lại có thái độ như thế với tôi?!”

Tạ Tang Ninh cúi mắt nhìn ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình, giọng lạnh lùng: “Quy tắc nào cho phép bà chỉ tay vào người khác khi nói chuyện?”

Nữ gia sư giật mình, lập tức thu tay lại.

Tạ Tang Ninh nghiêm giọng: “Thật chẳng ra thể thống gì.”

???

“Bà bị sa thải.”

Dứt lời, cô đóng sầm cửa lại.

Hôm qua cô cũng tiện thể lật xem Luật Lao động. Vị nữ gia sư này mới đi làm ngày đầu tiên, hợp đồng còn chưa chính thức có hiệu lực, cùng lắm chỉ tính là đang trong giai đoạn thử việc. Mà thử việc thì không đạt yêu cầu là có thể đuổi ngay.

Tạ Tang Ninh chui vào chăn, ngủ thêm một giấc.

Đến khi mở mắt lần nữa, đã là mười hai giờ trưa.

Lại có tiếng gõ cửa, lần này là giọng của má Trần.

“Đại tiểu thư, tiên sinh và phu nhân đã về, mời cô nhanh chóng xuống lầu.”

Tạ Tang Ninh đã ngủ đủ giấc, rửa mặt xong liền vào phòng thay đồ, kéo tủ quần áo ra xem xét một lúc. Sau cùng, cô chọn một chiếc váy dài trơn, dài đến mắt cá chân.

Xuống lầu, Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh đã ngồi đợi trong phòng khách, sắc mặt cả hai đều không tốt.

Tạ Tang Ninh bước vào, mở miệng một cách tự nhiên: “Ba, mẹ.”

Nam Chấn Minh mặt lạnh tanh: “Nghe nói con đã làm gia sư tức giận bỏ đi? Cái tính này của con đúng là hoang dã quá mức, ở quê quen thói không quy củ, bây giờ ngay cả chuyện hoang đường này cũng làm ra được?!”

Vốn dĩ công việc ở công ty đã không suôn sẻ, về nhà lại nghe tin Tạ Tang Ninh chọc gia sư giận bỏ đi, Nam Chấn Minh càng tức giận, tìm không ra chỗ phát tiết.

Tạ Tang Ninh lắc đầu: “Con không có.”

“Con còn dám nói dối?!”

Ôn Mỹ Linh cũng thất vọng nhìn cô: “Ninh Ninh, nói dối không phải thói quen tốt. Cô Thái đã nói với ba mẹ…”

Tạ Tang Ninh cắt ngang: “Cô ta không phải bị con làm tức giận bỏ đi, mà là con sa thải cô ta.”

???

Tạ Tang Ninh nhíu mày: “Cô ta nói là bị con làm giận đến bỏ đi sao? Con nói rất rõ ràng, là con đuổi việc cô ta. Đã là giáo viên, vậy mà lại nói dối trắng trợn như thế, đúng là không ra thể thống gì.”

Nam Chấn Minh sững lại, sau đó giận dữ: “Con còn dám nói! Đó là gia sư do ba mời về! Con có biết tôn trọng thầy cô không? Ba bảo con học quy củ là vì muốn tốt cho con, vậy mà con lại không xem ba ra gì đúng không?!”

“Gia sư này phẩm hạnh và giáo dưỡng đều không đạt yêu cầu, con đã đánh giá và thấy không phù hợp nên mới sa thải.”

Tạ Tang Ninh dừng một chút, giọng nghiêm túc hơn hẳn: “Ba, ba vẫn nên cẩn thận khi chọn người, phải nghiêm túc trong việc tuyển dụng. Ngay cả một gia sư như vậy mà cũng lọt vào mắt ba, chẳng trách ba làm hỏng hai dự án lớn của ông nội.”

Tối qua, cô xuống lầu lấy nước, tình cờ nghe thấy tiếng trách mắng của ông cụ Nam từ thư phòng tầng hai, chửi thẳng mặt Nam Chấn Minh vì đã làm rối tung hai dự án quan trọng của công ty.

Nam Chấn Minh c.h.ế.t sững, sau đó như bị dẫm trúng đuôi mà bật dậy, tức giận gầm lên: “Con vừa nói gì?! Con dám lên mặt dạy đời ba sao?!”

Ôn Mỹ Linh đứng bên cạnh, muốn ngăn cũng không ngăn được.

“Cãi cái gì mà cãi?” 

Ông cụ Nam từ trên tầng hai đi xuống, sắc mặt cũng không tốt chút nào.

Ngày nào cũng ầm ĩ, ông nhìn mà phát bực.

Nam Chấn Minh mặt đỏ bừng vì giận: “Con bé này đúng là không quản nổi! Một chút quy củ cũng không có!”

Ông cụ liếc ông ta một cái, rồi lại nhìn sang Tạ Tang Ninh đang đứng yên lặng, tư thái đoan trang, khí chất trầm ổn. Đôi mắt già nua nheo lại đầy nghi hoặc.

Tạ Tang Ninh nhẹ giọng: “Ông nội, ông đừng giận. Tự ý sa thải gia sư là lỗi của cháu, nhưng cháu cũng là vì muốn tốt cho Nhà họ Nam. Nếu để một gia sư không ra gì làm hỏng gia phong mà ông đã dày công gây dựng bao năm nay, thì cháu cũng không đành lòng.”

Lời này khiến ông cụ rất hài lòng. Ông trầm giọng nói: “Ta thấy con bé Ninh không phải là đứa không biết quy củ. Có lẽ gia sư kia cũng không tốt thật. Nhìn con mắt chọn người của con đúng là không được, không thì cũng đâu làm hỏng hai dự án lớn của công ty.”

Nam Chấn Minh: “……”

Lại nhắc nữa!

Nam Chấn Minh tức đến mức suýt nổ tung phổi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play