Trần Loan dù biết hắn phong lưu thành tánh, nhưng chẳng ngờ y lại lớn mật đến thế, dám đưa ý đồ lên các phi tần hậu cung!
Thẩm Thanh Tang vẫn chưa trở về, trước khi sự việc có thể ầm ĩ, nàng cần mau chóng rời đi, hơn nữa không thể để kẻ khác vin cớ. Trần Loan xoay người, men theo một lối nhỏ mà bước, nào ngờ Tiêu Dịch thấy bốn bề vắng lặng, lá gan càng thêm lớn, thân hình nghiêng ngang, chặn trước mặt nàng.
Hắn vươn tay, định chạm vào tay Trần Loan, nhưng bị nàng cảnh giác né tránh. Tiêu Dịch vê vê ngón tay, dù chỉ lướt qua một góc tay áo, đã ngửi thấy hương thơm thanh nhã từ nàng. 
“Phò mã gia, xin hãy giữ đúng thân phận, chớ rời Quảng Dương Điện quá xa. Nội cung này không phải nơi ngươi tùy tiện đi lại.” Trần Loan sắc mặt lạnh lùng, đối với kẻ phóng đãng như vậy, nàng chẳng màng giữ lễ, bằng không chỉ càng khiến hắn lấn tới.
Ai ngờ Tiêu Dịch lại thích thú với sự cự tuyệt này. Thấy Trần Loan nhíu mày, hắn chỉ cảm nàng thêm vài phần kiều mị, lòng dạ rạo rực không thôi. Dù sắc tâm đã nổi, hắn vẫn giữ chút tỉnh táo, tự nhủ việc này không thể vội, cần từ từ mưu tính. Vậy nên, hắn không tiến thêm, chỉ bày ra dáng vẻ phong lưu, ngăn nàng không cho đi, dường như chắc chắn Trần Loan chẳng dám làm lớn chuyện, sợ dẫn người tới. Thậm chí, nếu bị phát hiện, hắn còn có thể đổ hết trách nhiệm lên Uyển Quý phi, ỷ vào phu nhân kiêu ngạo mà dễ dàng thoát thân.
Nhưng mưu tính của hắn liệu có dễ thành? Trần Loan há phải kẻ dễ đối phó? 
Nàng khẽ ngẩng đầu, liếc về một phía, Tiêu Dịch cười nhạt: “Nương nương đừng mong chờ, nha hoàn của người sẽ không tới đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play