Trần Loan khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng thêu thùa, Phong Chân hiếm hoi được nhàn rỗi, nghiêng người dựa bên nàng, một tay vòng qua vai, nhẹ đặt lên. Gương mặt hắn thong dong, chẳng rõ là đang ngắm nàng hay thưởng hoa ngoài kia.
Nàng dùng móng tay tỉ mỉ cắt bỏ đầu cành liễu, xếp gọn dưới đáy bàn. Một chiếc túi thơm hình hoa lê non đã thành hình trong tay. Phong Chân mỉm cười, định lấy, nhưng Trần Loan khéo léo rụt tay, mắt phượng lấp lánh: “Chưa thể đưa bệ hạ.”
Ngón tay thon dài của Phong Chân dừng giữa không trung, lòng khẽ rung động trước vẻ kiều diễm hiếm thấy của nàng. Loan Loan, dù kiếp trước hay kiếp này, ít khi bộc lộ dáng vẻ tiểu nữ nhi trước hắn. Nàng luôn dịu dàng, trầm tĩnh, dù tranh sủng hay sát phạt, đều thong dong tự tại, giấu lòng sâu thẳm, chẳng dễ để người chạm đến.
Trần Loan như thế, hắn cảm thấy khó nắm bắt, thậm chí không thể chạm vào. Nhưng nụ cười e lệ ấy, tựa như đào hoa nở rộ khắp núi, kiều mỵ mà không diễm tục, đẹp đến nao lòng.
“Vì sao?” Hắn cố ý trêu.
Trần Loan nghịch túi thơm: “Đây chỉ là hình dáng ban đầu. Để đeo được, cần thêm thêu văn. Đây là lần đầu thiếp thân tặng bệ hạ, sao có thể sơ sài?”
Hắn vươn tay, hái một cành đào cài lên tóc mai nàng, mặt mày giãn ra: “Vậy cứ theo ý Loan Loan.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT