Hoàng hôn buông xuống, phong tuyết càng thêm dữ dội. Chân trời mờ mịt sương tuyết, thổi tung vạt áo bay lượn. Trần Loan xuyên qua màn sương dày đặc, đạp tuyết mà đến. Nàng bước chân nhỏ nhẹ, cả người chìm trong ánh sáng mơ hồ, mờ ảo như tiên tử.
Khoảnh khắc ấy, hắn chỉ thấy người trước mắt tựa mộng tựa tiên, nhìn không rõ chân dung. Trần Loan dần tiến gần, lại cất tiếng hỏi: “Ngươi, sao không nói lời nào?” Giọng nàng chẳng xa cách, cũng không chút hoảng loạn, như đã sớm dự liệu.
Nam tử kia khoanh tay đứng đó, trong tuyết, thân hình càng thêm cao lớn. Hắn đáp: “Tương lai còn dài, chúng ta chẳng bao lâu sẽ tái kiến.” Trần Loan đầy bụng nghi hoặc chưa kịp thốt ra, thì ánh đèn cung đình đã lập lòe tiến đến, kèm theo tiếng gọi tên nàng.
Do dự quay đầu, dưới tán cây đã chẳng còn bóng người. Nhưng Trần Loan biết, tất cả đều chân thực, nàng không thể nhận lầm người ấy.
An Bình vội vã chạy tới, khoác áo choàng lên người nàng: “Trời lạnh tuyết rơi, tiểu thư một mình chạy vào rừng, làm nô tỳ sợ chết khiếp!” Trần Loan nhàn nhạt đáp: “Trở về thôi, có chuyện hồi cung rồi nói.”
An Bình gật đầu, đỡ nàng rời đi. Cung nhân ngự mã tràng mang đến một cỗ kiệu nhỏ, bẩm: “Hồi Trần lương đệ, Thái tử điện hạ trước khi đi đã dặn, đêm tuyết đường trơn, đưa ngài đến Bích Tiêu Điện ở tây cung nghỉ ngơi, đêm nay không cần về Đông Cung. Điện hạ còn cố ý gọi vị cô cô này đến, bồi ngài.”
Lời nói trôi chảy, Trần Loan quan sát tiểu hoàng môn trước mặt. Hắn còn trẻ, miệng lưỡi lanh lợi. Lên kiệu, nàng hỏi: “Ngươi tên gì? Làm việc ở ngự mã tràng bao lâu rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play